Chương 44

Nam Lạp đứng dậy, cô đi tìm người pha chế gọi hắn đến pha rượu.

Hoắc Đình Xuyên giữ chặt cô, “Tôi không uống rượu.”

Nam Lạp đưa mắt nhìn hắn đang nắm chặt tay cô, mi mắt khẽ nhướng lên.

“Hoắc đội trưởng, có thể anh không biết, không có người nào từ chối rượu của tôi, anh cũng không thể từ chối.”

Nam Lạp nhìn chằm chằm đối phương, môi mấp máy khẽ nói.

“Bạn gái anh đánh tôi, tôi cũng không có đánh lại, lần này anh ống ly rượu này thay cô ta nhận lỗi với tôi, cũng không quá phận đi.”

Nam Lạp nhìn tay hắn đang dẫn buông ra, khóe môi cô nhanh chóng cong lên.

Cô giơ tay gọi tới một người pha chế trẻ tuổi, “Cho anh ta một ly cảm giác.”

Nghe được tên ly rượu “Cảm giác”kia, Hoắc Đình Xuyên liền nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.

Thật ra khi Nam Lạp gọi người pha chế làm ly rượu kia, cô biết nó cũng không phải gọi là cảm giác, mà gọi là nguy hiểm.

Nam Lạp nhướng mày, dĩ nhiên người pha chế hiểu rõ cô muốn pha cái loại rượu nào.

Nguy hiểm, rượu hỗn hợp, ba loại rượu trộn lẫn với nhau, hương vị khiến người khác say mê, mặc dù tác dụng tới rất chậm nhưng lại rất mạnh.

Rất nhiều người tới quán bar này uống rượu, tìm kiếm những điều nhỏ nhặt, liền sẽ uống loại rượu hỗn hợp này.

Sau khi ly rượu được pha chế đưa tới trước mặt Hoắc Đình Xuyên, Nam Lạp cũng hắn chạm ly, hắn không hề suy nghĩ gì mà uống.

Sau khi uống xong, Nam Lạp lại đưa tới một cái ly khác, Hoắc Đình Xuyên đưa tay tới, đè tay cô xuống.

Hắn nói, “Một ly.”

Đôi mắt Nam Lạp khẽ chuyển động, bàn tay hắn to lớn đè lên bàn tay trắng nõn của cô, cô liền cười nhạt.

“Được.”

Thời điểm Hoắc Đình Xuyên nhận thức, hắn hơi hoảng đem tay kéo về.

“Ngại quá.”

Nam Lạp nói không có việc gì, cô tiếp tục hỏi hắn, còn muốn biết chuyện kia hay không.

Cô biết, nơi yếu ớt trong lòng hắn là cái gì.

Hoắc Đình Xuyên không trả lời, hắn chờ cô chủ động nói tiếp.

Nhưng người phụ nữ này lại không nói, mà đột nhiên cong người, môi mỏng lại gần tới gương mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve làn da trên mặt.

Bỗng chốc, tay đặt bên người Hoắc Đình Xuyên hơi véo nhẹ.

Chỉ thấy khóe môi cô khẽ động, nhẹ nhàng thở ra trên mặt hắn, giọng nói mê hoặc vang lên bên tai Hoắc Đình Xuyên.

“Nơi yếu ớt nhất trong lòng Hoắc đội trưởng, đó chính là tôi.”

Cô nói.

“Hoắc đội trưởng sinh ra cảm giác với tôi, anh cũng không ngừng nhắc nhở chính mình, loại cam giác này rất nguy hiểm, tôi nói đúng không?”