Chương 1

Chương 2

Khoảng chừng vài phút, tầm mắt người đàn ông bên cạnh liếc nhìn lại, đập vào mắt hắn chính là hình ảnh da thịt trắng tuyết bóng loáng.

Hắn thu hồi tầm mắt, trầm mặt một lúc, sau đó đưa tay vỗ lên cánh tay cô.

Nam Lạp tỉnh dậy, cô mơ màng nhìn người đàn ông đang giữ cánh tay mình, “Hả?”

Người đàn ông thu lại cánh tay, lãnh đạm nói, “Khóa kéo sau lưng cô bị tuột.”

Lần đầu tiên cô cùng người đàn ông này nói chuyện, giọng nói của hắn làm cô chấn động tinh thần.

Một giọng nói trầm thấp và lãnh đạm, vô cùng dễ nghe.

Sau vài giây thất thần, cô liền hoảng hốt, nhanh chóng đưa tay che lại phía sau lưng, ngón tay kéo kéo, nhăn mày sờ soạng một lúc lâu cũng không thể sờ tới khóa kéo.

“Ngại quá, anh có thể giúp tôi kéo nó xuống không?”

Cô xoay người, dùng âm thanh mềm mại hỏi hắn.

Hoắc Đình Xuyên vẻ mặt lạnh nhạt, tay lật trang giấy trong quyển sách, một cái liếc nhìn cũng không cho cô, khóe môi mấp máy.

“Kêu tiếp viên hàng không.”

Khóe mắt Nam Lạp giật giật, cô còn tưởng lúc nãy là do mình nghe lầm.

Hắn vừa nói xong, trên máy bay liền phát thanh thông báo đến mọi người, “Kính thưa các vị hành khách, hiện giờ máy bay của chúng ta đang đi qua dòng khí xóc nảy….”

Nhân viên trên máy bay trở về vị trí của mình, Hoắc Đình Xuyên nhíu mày nói thêm.

“Chờ lúc xuống máy bay.”

Nam Lạp không trả lời, cô xoay người, đưa tay tiếp tục sờ khóa kéo, chờ đến lúc cô nắm được khóa, kéo nó lên, không cẩn thẩn kẹp trúng thịt phía sau lưng, vô cùng đau đớn.

“Ah….ách….”

Cô nhíu chặt mày, không nhịn được mà phát ra tiếng rên nhỏ trong cổ họng.

Hoắc Đình Xuyên nghe thấy thế, động tác lật sách liền dừng lại, sau đó hắn lại nghe được âm thanh nhỏ nhẹ của cô gái.

Cô nhìn hắn hơi gật đầu, “Quấy rầy anh rồi.”

Hoắc Đình Xuyên liếc nhìn cô một cái, thấy giữa trán cô xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, phía sau lưng chiếc váy trắng còn dính vết máu.

Là do khóa kéo gây ra.

Ba giờ sau, máy bay đáp xuống Bắc Thành.

Cửa cabin mở ra, Hoắc Đình Xuyên nghe điện thoại trong túi vang lên, hắn mở túi ra lấy điện thoại nghe.

“Được, vừa xuống máy bay, lặp tức lại đây.”

Hoắc Đình Xuyên nghe xong điện thoại, liền bước đi.

Nam Lạp nhìn xuống chân, thấy một tấm thẻ đăng ký rơi bên chân.

Chắc là của người đàn ông kia.

Nam Lạp ngồi xuống nhặt lên, nhìn thấy bên trái tấm thẻ in tên của hắn.

Nam Lạp nhỏ giọng đọc ra cái tên, “Hoắc Đình Xuyên.”

Sau đó liền có một đôi giày da của đàn ông xuất hiện trước mắt cô.

Theo sau chính là giọng nói trầm thấp.

“Trả cho tôi.”

Nam Lạp ngước mắt nhìn.

Cảm giác áp lực mạnh mẽ ập tới, cô hoảng loạn, theo bản năng vươn tay đưa cho hắn, vội vàng giải thích.

“Tôi không phải cố ý….”

Nam Lạp còn chưa kịp nói xong, Hoắc Đình Xuyên nhận lấy tấm thẻ đăng ký nhét vào trong túi, lạnh nhạt nói.

“Cảm ơn.”

Hoắc Đình Xuyên liếc mắt nhìn nơi khác, sau đó xoay người bước đi.

“Không khách….”

Nam Lạp nhìn hướng người đàn ông bước đi, lời nói kẹt lại trong miệng.

Cô lẵng lặng đứng im tại chỗ, ánh mắt hơi sâu thẩm cùng nôn nóng nhìn người đàn ông rời đi, khóe miệng nhếch lên.