Chương 53

162.

Ta đã bàn xong với Mẫn thiếu hiệp về cách nội ứng ngoại hợp, nhưng màn này của tiên sinh làm ta lập tức choáng váng.

Có người sai ta đến phía trước giúp đỡ, ta liền viện cớ đi nhà xí để tìm Mẫn Chậm.

Nhưng đến nơi mới phát hiện chỗ đó cũng có gia đinh canh gác, ta xoắn xuýt một hồi rồi giả vờ hốt hoảng chạy tới lừa bọn họ sảnh trước xảy ra chuyện, bảo bọn họ đi xem thử.

Ta hiếm khi nói dối nên chẳng biết có lừa được bọn họ không nữa.

Bọn họ liếc nhau rồi nói: "Nhưng chủ tử đã dặn chúng ta ở đây trông chừng......"

Ta nói: "Ai nha, đột ngột xảy ra chuyện đâu thể nghe lệnh ở đây mãi được?"

Đám hán tử này vẫn còn do dự, thấy ta giơ lên lệnh bài vương phủ thì hơi dao động nhưng vẫn chưa chịu đi ngay.

Ta liếc lên trên, thoáng thấy Mẫn Chậm vận khinh công chống tay lên tường rào, lớp voan mỏng màu đen bị gió thổi lộ ra khuôn mặt mỹ nhân diễm sắc. Ánh mắt y dừng trên người ta nửa giây rồi quả quyết phóng châm mê hồn kẹp giữa ngón tay vào gáy mấy gia đinh bên dưới.

Váy áo y bồng bềnh, khi xoay người đáp xuống phát ra tiếng động rất khẽ như đóa hoa trên cành rơi xuống đất.

Gia đinh nào còn tỉnh thì bị ta dùng cổ tay chặt ngất xỉu.

Ta nói: "Mẫn thiếu hiệp, ta mới biết thì ra tiên sinh cũng tới đây, có lẽ phải thay đổi kế hoạch của chúng ta thôi."

Không chừng lát nữa sẽ có người tới đây, hai chúng ta phải tìm chỗ trốn trong vương phủ trước đã.

Vừa đi Mẫn Chậm vừa hỏi ta: "Giang Quỳnh Trúc? Y tới làm gì?"

Ta nói: "Y đến yểm trợ cho Đường đại hiệp."

Mẫn Chậm nhíu mày: "Sao bọn hắn lại dan díu với nhau?"

Ta: "A......"

Chuyện này ta phải giải thích thế nào đây?

163.

Ta bảo Mẫn Chậm hình như Đường đại hiệp đã đi tìm vật kia, y không cần đi mà cùng ta tới sảnh trước xem tình hình, nếu thực sự không ổn thì ra tay giúp đỡ.

Mẫn Chậm lại không nghe lời ta: "Hắn trộm đồ có lợi hại hơn ông đây không? Ông sẽ cho ngươi thấy ai lấy được bảo vật kia trước!"

Dứt lời y mặc kệ ta ngăn cản, muốn lập tức đi tìm bảo vật.

Ta đang định túm cánh tay y thì ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Trong lòng ta giật thót, thừa dịp ta sững sờ Mẫn thiếu hiệp giống như cá chép lượn đi ngay trước mặt ta.

Khinh công của y quả là xuất quỷ nhập thần.

Ta trừng mắt nhìn theo, khi thò đầu ra ngoài thì ngay cả cái bóng của y cũng không thấy.

Tiếng bước chân kia là của thị nữ bưng rượu và đồ ăn đến sảnh chính, ta nghĩ ngợi rồi trà trộn vào các nàng giúp bưng rượu đến sảnh trước. Trong phủ Vương gia này nhìn thì vô cùng rộn ràng náo nhiệt nhưng ta lại cảm thấy khắp nơi đều ẩn chứa ác ý, tới đây làm loạn có lẽ không chỉ mấy người chúng ta.

Mong sao Mẫn thiếu hiệp không làm chuyện gì bốc đồng......

164.

So với chuyện đó thì giờ ta càng lo Vương gia bệnh vén khăn cô dâu lên sẽ bị tiên sinh hù dọa cho mỉm cười về nơi chín suối.

165.

Sảnh chính rất rộng, khách khứa đã ngồi đầy trên ghế, chỉ có Vương gia và công chúa vẫn chưa xuất hiện.

Ta chờ nửa khắc mới thấy mấy thị nữ hộ tống tân lang Vương gia mặc áo đỏ đi ra, hắn không có bụng phệ như ta tưởng mà chỉ là một thanh niên có vẻ ốm yếu. Mặt hắn tái nhợt, giương mắt nhìn sang bên kia, lập tức có người dìu tân nương ra.

Các khách khứa đều hân hoan chúc mừng, ta ngồi dưới cắn ngón tay nhìn tân nương còn cao hơn Vương gia nửa cái đầu, nghĩ thầm má ơi, sẽ không bị lộ thật sao?

Tiên sinh đóng vai công chúa giả đương nhiên không thể nói chuyện, Vương gia bệnh còn giúp y giải thích với đám người: "Công chúa không biết tiếng Trung Nguyên chúng ta, xin chư vị đừng làm nàng sợ."

Người Tây Vực dáng dấp cao ráo cũng có thể hiểu được.

Ta quay đi chỗ khác, bịt mắt nín nhịn hồi lâu mới kìm được tiếng cười đã ra đến miệng.

166.

Kim Chu nhìn công chúa ăn xong một bàn gà quay còn không ngừng chén bánh ngọt, nghĩ thầm cô nương này ăn nhiều hơn cả A Hòa, đúng là nhìn người không thể xem bề ngoài.

Công chúa ăn một hồi lại vui vẻ nói mấy câu với người biết tiếng Tây Vực kia, sau đó giơ bánh ngọt lên cười với Kim công tử.

Kim Chu xếp quạt lại hỏi người kia: "Cô nương ngốc này nói gì thế?"

Người kia nói: "Nàng nói cám ơn ngài, gà quay và bánh ngọt Trung Nguyên ngon lắm, còn ngon hơn những món nàng ăn khi làm công chúa nữa."

Kim Chu: "...... Khỏi cần cám ơn."