Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Người Qua Đường, Ta Bị Công Hai Nhắm Tới

Chương 42

« Chương TrướcChương Tiếp »
127.

Mẫn Chậm cứ đinh ninh dù Vân Hòa có là kẻ ngốc thì nghe y nói vậy cũng phải hiểu được ý mình.

Nào ngờ đối phương lại tỏ vẻ rộng lượng vào lúc không cần nhất!

Lúc nãy y đã suy nghĩ rất nhiều, trong lòng dám chắc Vân Hòa có tình cảm khác với mình, nếu không ai lại tốt đến mức ngày ngày quan tâm chăm sóc y chứ?

Kết quả đồ ngốc này lại bảo không cần y báo đáp? Đệt!

Mẫn Chậm nhẫn nhịn nửa ngày, nhịn không được nói tiếp: "Ông chỉ hỏi ngươi lần này thôi đấy, lần sau chẳng còn cơ hội đâu."

Thiếu niên kia nhếch môi cười, đôi mắt đen láy nhìn y nói: "Mẫn thiếu hiệp, ngươi nhớ đến ta là được rồi."

128.

Ta luôn không hiểu được tâm tư của Mẫn thiếu hiệp. Ta nói ta không cần báo đáp thì y lại hậm hực ngồi xuống giữa giường, làm thế nào cũng không chịu nói chuyện với ta.

Ta nói hay là y mua cho ta hai món đồ chơi bằng đường cũng được.

Mẫn Chậm mắng ta không có chí lớn.

Vậy mà cũng bị mắng là không có chí lớn sao!

Ta càng nghĩ càng không biết y muốn nói gì, đành phải khoác áo nằm quay lưng về phía y, bắt đầu nghĩ đến Đường đại hiệp.

Hắn có gặp chuyện gì không? Ta có nên đi tìm hắn không? Hay là cứ tiếp tục ở lại đây?

Nếu không ngày mai đến hỏi lão phương trượng xem Đường đại hiệp ở đâu, ta lén tới đó chắc sẽ không cản trở hắn đâu.

Nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ tới tiên sinh.

Liệu tiên sinh có thừa dịp ta vắng mặt để ra tiệm ăn ngon uống sướиɠ không? Y keo kiệt lắm, cứ sợ ta ăn tốn tiền nên không chịu dẫn ta xuống núi ăn thịt.

Dù vậy mấy ngày nay không gặp y thì trong lòng ta vẫn rất nhớ y.

Còn chưa nghĩ xong thì cơn buồn ngủ đã ập tới, ta ngáp một cái rồi nhanh chóng lâm vào mộng đẹp.

Giấc ngủ này không yên ổn lắm.

Lạnh.

Cực kỳ lạnh.

Lúc đánh nhau đan điền nóng rực mà giờ cứ như đang chứa một khối băng lớn, tay chân ta bắt đầu run rẩy, chẳng khác nào máu toàn thân đều đông lại.

Chẳng lẽ ta dùng bao nhiêu nội lực thì phải chịu lạnh bấy nhiêu sao?

Nghĩ vậy môi ta run rẩy gọi một tiếng "tiên sinh".

Tiên sinh cứu, cứu ta...... Huhuhu ta sắp bị chết cóng rồi......

Ta đang co ro thân thể sắp bị đông cứng muốn thăng thiên thì chợt cảm thấy một hơi ấm yếu ớt.

"Ngươi sao thế......"

Ta mơ hồ nghe thấy tiếng Mẫn Chậm, giống như vớ được cọng cỏ cứu mạng vội vàng nằm đè lên người y.

"Mẫn, Mẫn thiếu hiệp, mau cứu ta......"

Ta khóc nức nở, cọ bờ môi lạnh cóng vào mặt và cổ y.

...... Trên người Mẫn thiếu hiệp chẳng ấm lắm! Thể chất y cũng lạnh, lòng bàn tay lạnh toát.

Nhưng vẫn có chút nhiệt độ.

Mẫn thiếu hiệp kéo tóc ta, y nhổm dậy ngăn chặn miệng ta, bàn tay áp lên lưng ta.

Nội lực ấm áp từ lòng bàn tay y truyền sang huyết mạch của ta.

Nhưng đây chỉ là hạt cát trong sa mạc, sau khi sự ấm áp ngắn ngủi qua đi thì giá rét thấu xương lại ập tới.

"Lúc nãy còn nói ngươi không có chí lớn," Mẫn Chậm nghiến răng nói bên tai ta, "Vân Hòa, bệnh này của ngươi đúng là lợi hại thật đấy!"

Ta rùng mình vì lạnh, kéo tay y đến cởi vạt áo trước ngực ta rồi bảo y: "Mẫn, Mẫn thiếu hiệp, lòng ta không có chí lớn nhưng chỗ tim có một nốt ruồi nhỏ...... Ngươi, ngươi có muốn nhìn không......"

Lẽ nào phải có người làm chuyện đó với ta thì cái lạnh trên người ta mới vơi bớt sao? Nhưng Mẫn Chậm sẽ, sẽ chịu chứ......

Mẫn Chậm cũng chẳng nói có đồng ý không.

Y nói: "Đệt."

Sau đó cúi đầu hôn ta.
« Chương TrướcChương Tiếp »