Từ khi Vọng Nguyệt Tinh Dã vào căn cứ theo lối khác, liền không ngừng xông về phía phòng điều trị bên trong căn cứ.
Hắn nghĩ trong toàn căn cứ, Thang Trọng Thần là người duy nhất ở chung với Ứng Hủ Sinh trừ sáu người họ, nên chắc chắn lão biết gì đó về Ứng Hủ Sinh.
Vệ Đức Lan theo sau, cảm thấy choáng ngợp trước kiến trúc khổng lồ trong sơn động này.
Từ bên ngoài nhìn vào, đảo này tựa như một hòn đảo hoang, ngoài núi rừng trùng điệp thì không có người ở, ai ngờ nơi đây lại có một căn cứ quân sự?
“Vọng Nguyệt, anh… vẫn luôn ở đây?” Cô vừa đi vừa hỏi.
“Đúng vậy, ngoài lúc đi học, tôi đều ở đây.” Hắn không yên lòng trả lời.
Bên trong tối tăm, dưới đất có không ít mảnh vỡ, người của Solomon chắc chắn đã lật tung chỗ này, nhưng hắn tin chúng chưa tìm được Ứng Hủ Sinh.
“Ai dựng nên nơi này vậy, thật lợi hại…” Cô nhìn quanh.
“Không biết, năm đó khi bọn anh được đưa đến đây, căn cứ đã tồn tại…” Hắn nói rồi chợt ngẩn ngơ.
Ứng Hủ Sinh bảy tuổi bị đưa vào phòng thí nghiệm, tính ra hẳn phải lớn hơn Gia Cát Tung Hoành ba tuổi, năm nay ba mươi mốt, hắn cứu họ khỏi phòng thí nghiệm vào khoảng năm mười tám tuổi, mười tám tuổi… Mười tám tuổi đã có năng lực thành lập một căn cứ khổng lồ? Hắn có tài nguyên từ đâu, lại làm thế nào để gạt cha mình là Ứng Kì Lý?
Vọng Nguyệt Tinh Dã đột nhiên cảm thấy có chút hỗn loạn, theo lý thuyết, nếu Ứng Hủ Sinh từng ở phòng thí nghiệm đột biến, vì sao hắn và năm người còn lại đều chưa từng gặp?
Ứng Hủ Sinh khi đó rốt cuộc ở đâu? Giờ hắn lại ở đâu?
Vệ Đức Lan thấy hắn ngẩn người, ngạc nhiên hỏi: “Vọng Nguyệt, sao vậy?”
“Không có gì, chúng ta đi thôi!” Hắn lấy lại tinh thần, nắm chặt tay cô, lại tiếp tục đi về phía trước.
“Anh muốn đi đâu tìm Thiên Xu?” Vệ Đức Lan nhìn mê cung trước mắt, lòng hơi khủng hoảng.
“Anh muốn đi tìm Thang Trọng Thần, ông ta là người phụ trách điều trị cho bọn anh, anh tin ông ta biết Thiên Xu ở đâu.” Hắn cau mày, điện trong căn cứ đứt quãng, chứng tỏ tình hình máy chủ khá nghiêm trọng.
“Thang Trọng Thần? Hình như em từng nghe qua…” Cô suy tư.
“Em nghe qua?” Hắn quay đầu nhìn cô.
“Ừm… Ở đâu nhỉ? A, nhớ ra rồi, ông ấy nổi tiếng trong lĩnh vực khoa học đột biến gen của Trung Quốc, nhưng mười hai năm trước nghe nói đã bị bắt cóc và gϊếŧ hại! Thang Trọng Thần anh nhắc tới là ông ấy sao?” Cô nói.
“Hẳn vậy, Thang Trọng Thần từng bị bắt cóc nhưng không chết, Thiên Xu đã cứu ổng!” Hắn giải thích.
“Thì ra là thế! Nói như vậy Thiên Xu lợi hại thật…” Ngay cả cô cũng muốn gặp người tên là Ứng Hủ Sinh này.
“Hắn không chỉ lợi hại, còn rất âm hiểm.” Hắn cười lạnh.
Không lâu, hai người rốt cục tới phòng điều trị, nhưng Vọng Nguyệt Tinh Dã vừa thấy tình trạng hỗn loạn trước mắt, không khỏi kinh hãi.
Toàn bộ thiết bị đều bị phá huỷ, thi thể nhân viên khắp nơi, đủ loại dấu hiệu cho thấy Thang Trọng Thần cũng dữ nhiều lành ít.
“Thang tiên sinh?” Hắn nín thở đi vào, tìm Thang Trọng Thần.
Vệ Đức Lan run rẩy theo sau, cảnh tượng thoạt nhìn giống như địa ngục, cô khó có thể tưởng tượng nhân loại có thể tàn sát đồng loại tàn nhẫn tới vậy.
Không khí tĩnh mịch làm lòng người bất an, hắn lật từng thi thể để xác định có Thang Trọng Thần không, tra một vòng không có thu hoạch, hắn đang định rời đi thì nghe thấy một tiếng hít thở cực kì mỏng manh. Hắn giật mình, lập tức lần theo tiếng động, nhanh chóng tìm được một tủ đông lớn trong góc. Hắn muốn mở cánh tủ nhưng không sao làm được, sốt ruột đập cửa gọi to: “Thang tiên sinh! Thang tiên sinh! Ông ở bên trong sao?”
Một lát sau, bên trong truyền đến một thanh âm rất nhỏ, “Mở cửa!”
Cửa mở ra theo khẩu lệnh, khi cửa mở, Thang Trọng Thần mềm oặt ngã ra ngoài.
“Thang tiên sinh!” Hắn vội vàng đỡ lấy Thang Trọng Thần, phát hiện thân thể ông ta không lạnh chút nào dù trốn trong tủ đông.
Thang Trọng Thần trúng đạn ở ngực, máu chảy không ngừng nhưng vẫn còn một hơi, chậm rãi mở mắt ra, nhìn hắn nói: “Dao Quang…”
“Phải!” Hắn lên tiếng.
“Vốn… sẽ không nghiêm trọng như vậy…”
“Gì cơ? Ông nói gì?” Hắn không hiểu mấy lời không đầu không đuôi của Thang Trọng Thần.
“Nếu các cậu không… buộc cậu ấy ra mặt… Cậu ấy có thể phẫu thuật thuận lợi… Nhưng… các cậu cứ không buông tha cậu ấy… luôn muốn cậu ấy hiện thân… Nếu có thể hiện thân… cần gì phải chờ tới bây giờ…” Thang Trọng Thần nắm chặt tay hắn, lại nói.
“Thang tiên sinh… trước tiên đừng nói chuyện này,” hắn lắc đầu, lo lắng hỏi: “Thiên Xu đâu? Nói cho tôi biết, hắn ở đâu?”
“Để cứu cậu… dù biết mình rất yếu… nhưng cậu ấy vẫn vượt qua tường lửa… mới bị nhiễm virus… hao hết trí nhớ… mới để… kẻ địch thừa cơ… phá hủy trang bị bảo hộ cậu ấy…” Thang Trọng Thần vẫn ngoan cố nói nốt.
“Tôi không muốn nghe chuyện này!” Hắn sốt ruột cao giọng.
“Vọng Nguyệt, đừng như vậy, ông ấy đang nói về Thiên Xu!” Vệ Đức Lan nhắc nhở.
Hắn giật mình, cẩn thận ngẫm lại, “cậu ấy” trong lời Thang Trọng Thần đúng là Thiên Xu!
Phẫu thuật gì đó, hao hết trí nhớ gì đó, chẳng lẽ Thang Trọng Thần đang trách cứ hắn? Nói tình trạng trước mắt là do hắn và những người khác gây nên?
“Thang tiên sinh, ông nói rõ chút đi…” Hắn sắp hết kiên nhẫn.
“Haiz, tự cậu vào nhìn Thiên Xu đi rồi sẽ có đáp án…” Thang Trọng Thần chỉ tay vào tủ đông.
Hắn ngạc nhiên nhìn ngăn tủ trống rỗng, khó hiểu mở to mắt.
“Chỉ có giọng tôi và Thiên Xu mới có thể khởi động cửa vào “mộ”, chuyện này… chắc không làm khó được… cậu nhỉ?” Thang Trọng Thần thở hổn hển, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“Mộ?” Ở đảo Bắc Cực Tinh nhiều năm, hắn chưa từng nghe qua danh từ này.
“Thiên Xu luôn ở đó… Đi… Cứu cậu ta!” Giọng Thang Trọng Thần càng lúc càng yếu.
“Cứu hắn? Thiên Xu làm sao vậy?” Hắn kinh hãi.
“Cậu ấy… Một khi điện trên đảo… dùng hết… lúc đó, cậu ấy sẽ chết…”
“Sao cơ?” Hắn chấn động.
“Đi cứu… Đứa bé… còn đáng thương hơn các cậu… đi…” Thang Trọng Thần nói hết rồi tắt thở.
Đáng thương hơn?
Thang Trọng Thần có ý gì? Người đùa giỡn họ trong lòng bàn tay làm sao có thể đáng thương? Sao có thể?
Vọng Nguyệt Tinh Dã l*иg ngực khó chịu, suy nghĩ cũng rối như tơ vò.
“Vì sao Thang tiên sinh lại nói vậy, ông ấy căn bản không hiểu…”
Vệ Đức Lan thương cảm ôm vai hắn, nói: “Vọng Nguyệt, bình tĩnh một chút, vào trước xem đã!”
Hắn hít một hơi, thoáng bình ổn nghi hoặc và lửa giận, đi tới trước tủ đông, kiểm tra không gian có thể chứa hai người đứng thẳng này.
“Mộ? Ngăn tủ này trông không giống cánh cửa lắm…” Hắn bán tín bán nghi, không dám tùy tiện làm gì.
“Ừ… Hơn nữa giờ họng anh vẫn khàn, chưa chắc đã phục chế được giọng người khác.” Cô nói ra trọng điểm.
“Đúng vậy, giờ anh không thể phục chế giọng người khác…” Hắn sờ sờ cổ họng.
“Vậy phải làm sao?”
“Nhưng anh phải tìm được Ứng Hủ Sinh!” Hắn kiên định nắm tay cô đi vào tủ đông, nói: “Thử xem đã!”
Vệ Đức Lan cũng lo sợ bất an, nhưng cô tin tưởng Thang Trọng Thần hẳn không lừa gạt Vọng Nguyệt Tinh Dã.
Hai người tiến vào tủ đông, hắn hắng giọng, bắt chước âm điệu nhân tạo trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thiên Xu, nói: “Đóng cửa!”
Nhưng cửa không nhúc nhích, hắn ảo não: “Không được…”
“Đừng nóng vội, thử lại lần nữa.” Cô vỗ vỗ cánh tay hắn.
Hắn lần này thả lỏng tâm tình, nhắm mắt, thử hồi tưởng giọng Thiên Xu, giọng nói độc đáo quanh quẩn trong tai hắn mười mấy năm qua, hắn rõ hơn ai hết.
“Đóng cửa!” Hắn lại hô một lần.
Cửa tủ động đóng “xoạch” lại, sau đó, khi họ chưa hề chuẩn bị tâm lý, sàn phút chốc sụt xuống.
“A!” Vệ Đức Lan kinh ngạc nắm chặt hắn.
Hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, không ngờ đây lại là thang máy ẩn mật!
Thang máy vẫn nhanh chóng đi xuống, khoảng nửa phút mới dừng lại, tiếp theo, cửa lại lần nữa mở ra.
Hắn mở to mắt, nhìn cảnh tượng kinh người trước mắt, cơ hồ suýt quên phải ra khỏi thang máy.
Gian phòng cả trăm mét vuông, trần hình vòm, hình dạng như mộ của người phương Đông nhưng có hệ thống máy móc đồ sộ, trong hoàn cảnh nhiệt độ siêu thấp, đặt những dụng cụ và thiết bị tinh vi, tất cả đều hội tụ tới một bình cầu thủy tinh kì lạ.
bBình cầu đặt trên một cái bệ, nối với các loại đường ống, thể hiện các chỉ số và tín hiệu gì đó.
Trong bình cầu tràn ngập một loại chất lỏng không biết tên, một cục màu trắng ngà có tầng tầng nếp nhăn trôi nổi bên trong, không ngừng co rút, bành trướng như đang hô hấp.
Hắn nín thở trố mắt, cảm thấy cái đó trông như một…
“Trời ạ… Đó là não người!” Vệ Đức Lan kêu lên kinh hãi.
Đúng vậy! Đó là não người!
Toàn thân hắn chấn động, ra khỏi thang máy, đi từng bước tới bình cầu dưới ngọn đèn lúc sáng lúc mờ kia.
“Đây là mộ ư? Nơi này… vì sao lại có thứ đó…” Hắn cúi đầu nhìn bộ não vẫn đang hoạt động, run rẩy hít một hơi.
Vệ Đức Lan theo sau, ánh mắt vừa chuyển, bỗng thấy một khoang đặc thù như khoang tàu vũ trụ, có một cửa sổ trong suốt, nhìn qua, mơ hồ có thể thấy bên trong có một người nằm!
“Vọng Nguyệt, anh xem!” Cô lôi kéo cánh tay hắn.
Vọng Nguyệt Tinh Dã quay đầu nhìn, lập tức vọt qua, ghé vào cửa sổ, trợn mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi, mi thanh mục lãng bên trong, chấn động nói: “Là hắn! Là Thiên Xu! Nhất định là hắn!”
“Anh chắc chắn chứ?” Vệ Đức Lan nhíu mày.
“Không thể sai… Cực kì giống gương mặt đứa bé anh từng thấy trong tư liệu!” Vọng Nguyệt Tinh Dã kích động nói khẽ.
“Nhưng… em cứ thấy là lạ…” Vệ Đức Lan có trực giác người nằm bên trong không đúng lắm.
“Thiên Xu! Mày ra đây cho tao! Ứng Hủ Sinh!” Hắn dùng lực đập vào kính.
Nhưng nam tử bên trong không nhúc nhích, trông như đang ngủ, lại dường như đã ngất.
“Đáng giận! Ứng Hủ Sinh! Mày đứng lên cho tao!” Hắn gào thét, nhưng vào lúc này, một giọng nói không thể quen hơn lại vang lên sau lưng hắn.
“Cậu đang gọi tôi sao, Dao Quang?” Hắn và Vệ Đức Lan đều giật nảy mình, quay đầu nhìn xung quanh.
“Thiên Xu!” Hắn la lên.
“Cậu có thể vào đây, chứng tỏ Thang Trọng Thần đã chết. Chỗ này… cũng sắp bị hủy…” Thiên Xu thì thào.
“Mày… Là mày đang nói chuyện sao? Thiên Xu… Không, Ứng Hủ Sinh! Mày đừng giả chết nữa, đi ra!” Hắn tức giận trợn mắt nhìn khoang thiết bị.
“Đó không phải tôi.” Ứng Hủ Sinh lạnh nhạt nói.
“Cái gì?” Hắn hơi sửng sốt. “Không phải mày thì mày đang ở đâu?”
“Lúc vào chẳng phải cậu đã thấy tôi rồi sao?” Ứng Hủ Sinh lại nói.
“Tao nhìn thấy mày, lúc nào? Lúc vào tao chỉ thấy…” Hắn xoay người chỉ vào bình cầu, chợt biến sắc, ngón tay cứng đờ giữa không trung, hô hấp tạm dừng một khoảnh khắc.
Chẳng lẽ… bộ não đó chính là…
“Đúng, đó mới là tôi!” Ứng Hủ Sinh nở nụ cười thê lương.
Vệ Đức Lan che miệng, không dám tin.
“Mày… Mày…” Vọng Nguyệt Tinh Dã nói không ra lời, vì cách gặp mặt này khác xa những gì hắn dự đoán!
“Sao? Bị dọa rồi? Không dám tin thứ ở với các cậu hơn mười năm chỉ là một bộ não không có thân thể?” Giọng Ứng Hủ Sinh có chút bi thương.
“Mày… rốt cuộc…” Vì quá mức kinh ngạc, não hắn ngừng hoạt động, hoàn toàn không nói được gì.
“Tôi vốn muốn gặp các cậu theo cách khác… Chỉ tiếc ca phẫu thuật không thể thuận lợi tiến hành, chung quy thất bại trong gang tấc…” Ứng Hủ Sinh bùi ngùi nói.
“Đừng hòng giở trò quỷ! Nếu đây không phải mày, vì sao hắn lại giống mày thế?” Hắn hồ nghi hỏi.
“Rất đơn giản, vì hắn là người phục chế của tôi!” Ứng Hủ Sinh chậm rãi nói.
“Người… phục chế?!” Hắn nhìn bộ não, lại nhìn thân thể người kia, cả người đều đờ ra.
Thiên Xu… sao có thể chỉ là một bộ não?
“Mày… không nên có dáng vẻ này! Bố mày… Ứng Kì Lý không phải đã trị khỏi cho mày sao?” Cứng lưỡi hồi lâu, hắn rốt cục nói ra tiếng.
“Chữa khỏi? Cậu thật sự nghĩ ông bố điên cuồng của tôi có lương tâm tới vậy sao?” Ứng Hủ Sinh châm chọc.
“Cái gì?”
“Cậu cho là biết được thân phận tôi, chẳng khác nào biết toàn bộ sao? Dao Quang, có rất nhiều tin tức cậu chưa biết rõ…”
“Không! Tao đã biết hết, Ứng Kì Lý lấy bọn tao làm thí nghiệm là để chữa cho mày…” Hắn phẫn nộ quát.
“Vậy vì sao bộ dạng tôi còn tệ hại hơn cả người thực vật? Nếu tôi đã khỏi, vì sao không thể ra ngoài như người bình thường, sao phải trốn ở chỗ này, dựa vào các loại dụng cụ để phát ra tiếng, nói chuyện, dựa vào máy tính để đối mặt thế giới, thậm chí còn phải ký thác toàn bộ hy vọng vào thân thể phục chế?” Ứng Hủ Sinh kích động phản bác.
Vọng Nguyệt Tinh Dã ngẩn ngơ, nhất thời không nói được gì.
“Cậu hoàn toàn không hiểu, so với bộ dạng quái đản này, thà tôi chết trong vụ tai nạn năm bảy tuổi.” Ứng Hủ Sinh đau khổ nói.
Rốt cuộc… chuyện gì đã xảy ra? Chân tướng rốt cuộc là gì? Vọng Nguyệt Tinh Dã càng nghe càng thêm mê loạn.