Hôm sau, Vệ Đức Lan đến giữa trưa mới tỉnh lại.
Mở mắt, hắn ở ngay trước mắt cô, ngủ rất sâu, khuôn mặt tuấn dật hiếm khi được thả lỏng, tóc mái làm hắn trông như một đứa trẻ…
Đứa trẻ! Hắn vẫn là một tên nhóc, lại dễ dàng bắt được thân thể và trái tim cô!
Thật không thể tin, vì sao cô lại yêu hắn? Hai mươi tư năm qua, cô luôn muốn một người đàn ông bình thường, một tình yêu bình thường, nhưng cô lại yêu phải một người không tầm thường, hắn cho cô một tình yêu không tầm thường, có lẽ… còn có một đứa nhỏ không tầm thường…
Đứa nhỏ?
Cô lặng lẽ sờ bụng, đây là trực giác của cô, có đúng không thì thời gian sẽ trả lời.
Đang lúc cô mỉm cười miên man suy nghĩ, Vọng Nguyệt Tinh Dã mở mắt.
Thật ra cô vừa động hắn liền tỉnh, nhưng hắn muốn nhấm nháp thêm một chút giấc mộng tốt đẹp đêm qua, hắn luyến tiếc dậy quá sớm, vì đây là lần đầu tiên hắn ngủ được yên ổn trong mười chín năm qua, cũng mơ một giấc mộng đẹp…
Có Vệ Đức Lan ở bên, ác mộng biến mất, hắn không còn bừng tỉnh giữa đêm, không còn trằn trọc, cả một đêm, tiếng tim đập và hít thở trầm ổn bình thản của cô là tiếng ru động lòng người nhất.
Nhưng điều làm hắn cảm động nhất là thấy cô ôn nhu mỉm cười khi thức dậy, đây có lẽ chính là cái gọi là “hạnh phúc”!
“Anh tỉnh rồi!” Cô nhẹ giọng nói, hôn lên trán hắn.
Hắn ôm hôn cô, vùi đầu vào tóc cô, ngửi mùi hương mê hoặc trên người cô.
“Chào buổi sáng.” Cô tựa cằm vào vai hắn.
Hắn định trả lời, nhưng lại không thể phát ra tiếng!
Hắn chấn động, phút chốc ngồi dậy, cô hoảng hốt nhìn hắn, “Vọng Nguyệt, sao vậy?”
Dây thanh của anh xảy ra vấn đề. Hắn nhíu mày, khoa tay múa chân giải thích.
“Dây thanh? Anh không phát ra tiếng được?” Cô lập tức hiểu, khϊếp sợ hô to: “Thuốc của Hessen…”
Hắn gật gật đầu.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Cô lo âu, nhắc tới Hessen, nỗi đau mất mẹ lại bị gợi lên, tên ác ma đó tựa hồ muốn hủy hoại mỗi người cô yêu mới cam tâm.
Hắn bình tĩnh vỗ về cô, muốn cô đừng lo lắng, không nói được không ảnh hưởng nhiều đến hắn, dù sao hắn cũng thường không nói gì suốt cả ngày.
“Tối qua anh ép mình hét lên quá gắng sức… Hessen Weyer, hắn gϊếŧ mẹ em, còn biến anh thành như vậy…” Cô vừa vội vừa tức, “Chúng ta có nên đi tìm hắn đòi thuốc giải không?”
Hắn ôm cô, khẽ hôn môi cô, ổn định cảm xúc cô rồi lắc đầu, chỉ về bầu trời phương bắc, dùng khẩu hình nói: Không, anh phải trở về…
“Anh phải trở về sao?” Cô đọc khẩu hình của hắn.
Hắn kinh hỉ nhìn cô, không ngờ cô biết đọc khẩu hình.
“Em học đọc khẩu hình hồi đại học.” Cô giải thích.
Hắn vui vẻ ôm cô, càng thêm xác định Vệ Đức Lan là bạn đời duy nhất của hắn.
Trước kia, hắn vẫn chán ghét giọng mình nên rất ít khi mở miệng, cũng không muốn mở miệng, hắn luôn nghĩ nếu có ai hiểu hắn dù hắn không nói gì thì tốt quá…
Hiện tại, “nguyện vọng” này chẳng phải đã đạt được sao?
Cô không biết hắn mừng như điên, chỉ mải phiền não vì hắn sắp rời đi, trong lòng không khỏi sầu bi.
“Vọng Nguyệt, anh… Muốn đi tìm Thiên Xu sao?” Cô nhìn hắn, ngập ngừng hỏi.
Hắn muốn bỏ lại cô, trở về thế giới của mình sao?
Anh muốn về đảo Bắc Cực Tinh, Thiên Xu ở đó, hắn nợ anh một lời giải thích.
“Anh… Hận hắn? Muốn gϊếŧ hắn?” Cô lo lắng hỏi.
Gϊếŧ Thiên Xu? Hắn giật mình, thật ra hắn chưa nghĩ tới vấn đề này.
“Em cảm thấy Thiên Xu không như lời Hessen đâu, có lẽ hắn thật sự là con của Ứng Kì Lý, nhưng biết đâu lại có nỗi khổ…” Cô nói ra trực giác của mình.
Nỗi khổ? Hắn thì có nỗi khổ gì?
“Ngẫm lại, tốt xấu gì hắn cũng sinh hoạt cùng các anh hơn mười năm…”
Sinh hoạt cùng? Không, em không hiểu, Thiên Xu luôn tránh mặt bọn anh, từ đầu tới đuôi căn bản không coi bọn anh là đồng đội, một mình tránh ở chỗ tối, dùng chip theo dõi bọn anh, thao túng như những con rối… Hắn kích động, yết hầu phát ra tiếng khò khè.
“Đừng lên tiếng, đừng làm tổn hại dây thanh nữa, nếu phải về thì anh về đi!” Cô ôm lấy hắn, vội vã trấn an.
Hắn được cô an ủi, tâm tình hơi dịu đi, nói: Em vào rửa mặt chải đầu, chúng ta lập tức xuất phát.
“Chúng ta?” Cô giật mình, tim đập mạnh.
Sao vậy? Hắn nhìn cô.
“Anh muốn em… về cùng anh?” Cô nín thở hỏi lại.
Đúng vậy… Em bằng lòng chứ? Từ bỏ mọi thứ ở đây, về đảo Bắc Cực Tinh với anh? Trở về một nơi không biết sẽ là thiên đường hay là địa ngục? Hắn nghiêm túc nhìn cô.
Hắn còn hỏi cô có bằng lòng từ bỏ mọi thứ vì hắn không? Nơi này đã không còn gì để cô lưu luyến nữa rồi! Ngoài hắn, cô chẳng còn gì cả…
Cô chớp mắt vài cái, cố nén nhiệt khí dâng lên ở hốc mắt, hít một hơi, nói: “Em cũng chỉ có thể đi theo anh, không phải sao? Chỉ cần có anh, dù phía trước có gì, em cũng không sợ.”
Lòng hắn nóng lên, ôm cô vào lòng, hôn cô thật sâu.
Môi lưỡi dây dưa, thân hình lõα ɭồ cọ xát, hai người âu yếm triền miên đến khi dục hỏa nổi lên, lại một lần hoàn toàn giao phó lẫn nhau, dựa vào sự kết hợp thân thể mà bổ khuyết tinh thần.
Hai linh hồn cô tịch đã lâu, rốt cục tìm được bạn lữ…
Lúc sau, cô vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, hắn đứng dậy xuống giường, mặc quần áo, tay chợt đυ.ng phải di động trong túi, không khỏi ngẩn ra.
Khi rời đảo Bắc Cực Tinh hắn đã tắt điện thoại, có lẽ trên ý nghĩa quan hệ của hắn và đảo Bắc Cực Tinh sắp đi tới dấu chấm hết… Nhưng dù sao đã có hơn mười năm cảm tình, dù hắn vừa hận vừa tức, nghĩ tổ chức Bắc Đẩu Thất Tinh này sắp sụp đổ, vẫn không khỏi rầu rĩ.
Đang trầm tư gian, chợt có vài thanh âm khiến hắn chú ý, hắn biến sắc, yên lặng nghe.
Ngoài hai trăm mét, bốn tiếng bước chân quen thuộc đồng thời tiến lại gần, một ổn định, một nhẹ nhàng, một trầm trọng, một mau lẹ…
Không cần đoán, hắn cũng biết đó là Thiên Quyền, Thiên Ki, Thiên Toàn và Khai Dương!
Bốn loại bộ pháp phản ánh tính cách bốn người, hắn nghe từ nhỏ đến lớn, đã sớm phân biệt rõ ràng.
Bọn họ đến đây, nhất định là tìm hắn…
Hắn mím môi, nhanh chóng sửa sang quần áo, mở cửa phòng tắm, dùng khẩu hình nói: Có người đến, đi mau.
Vệ Đức Lan hoảng hốt hỏi: “Ai vậy?”
Hắn không giải thích, chỉ kéo tay cô, vội vàng chạy xuống lầu.
Nhưng hắn có nhanh cũng không thể bằng Khai Dương, chưa kịp rời đi từ cửa sau khách sạn, Đoàn Duẫn Phi đã chặn ở đó.
“Không lịch sự gì cả! Bọn anh lặn lội tới đây, chú lại tránh mặt?” Đoàn Duẫn Phi khoanh tay trước ngực, cau mày chỉ trích.
Vệ Đức Lan mở to hai mắt, soái ca tóc vàng này mặc sơ mi tím, tây trang đen, chói lòa hút mắt.
Cô lập tức nghĩ chắc hẳn người này là thành viên của Bắc Đẩu Thất Tinh…
Vọng Nguyệt Tinh Dã trầm mặt, không lên tiếng. Hắn sớm nên biết, hai trăm mét đối với Khai Dương chỉ cần vài bước, hơn nữa còn ba người khác, hắn căn bản không đi được.
“Tiểu tử thối, nói chuyện với chú đó!” Đoàn Duẫn Phi thấy hắn không lên tiếng, lập tức nổi giận.
Để tìm hắn, bọn họ suýt lật tung Newyork, vốn Thiên Xu tìm qua vệ tinh, nhưng hôm qua đột nhiên mất liên lạc, hại bọn họ biết rõ hắn ở rất gần nhưng lại tìm không ra, mệt mỏi cả một đêm.
“Dây thanh của anh ấy bị thương, phát không ra tiếng.” Vệ Đức Lan giải thích thay.
“Dây thanh hỏng rồi? Sao lại thế?” Một thanh âm vững vàng truyền đến.
Vọng Nguyệt Tinh Dã chấn động, sắc mặt càng kém.
Trong Bắc Đẩu Thất Tinh, ngoài Thiên Xu, hắn kính trọng nhất là Thiên Quyền, Thiên Quyền như cha, anh hắn, hắn chưa từng dám lỗ mãng trước mặt Thiên Quyền.
Vệ Đức Lan quay đầu nhìn người tới, không khỏi ngẩn người.
Ba nam nhân cao lớn không biết đã tới sau lưng cô và Vọng Nguyệt Tinh Dã từ lúc nào, người đi đầu đeo kính gọng vàng, bộ dạng nhã nhặn tuấn nhã, nhưng trong mắt lại tản ra quang mang cơ trí, mặc tây trang chỉnh tề, lộ ra khí thế lãnh lệ.
Sau hắn có hai nam nhân, một dương cương, một âm nhu, người dương cương cao lớn lạnh lùng, ngũ quan sắc bén, toàn thân đồ đen như tới từ địa ngục, khí phách bức người; người âm nhu đẹp không tỳ vết tới mức phụ nữ cũng phải nín thở ghen tị, tràn ngập mị hoặc và gợi cảm, duy độc ánh mắt cực kì lãnh đạm, dường như không quan tâm đến mọi thứ trên đời.
Những người ngày đều là Bắc Đẩu Thất Tinh? Đều là… người đột biến? Cô quả thực khó có thể tin.
“Vẫn ổn chứ, Dao Quang?” Thiên Toàn Diêm Quýnh cau mày hỏi.
Vọng Nguyệt Tinh Dã vẫn không mở miệng, hắn thậm chí không quay người.
“Dao Quang, chú câm rồi à?” Đoàn Duẫn Phi chịu không nổi.
“Anh ấy… bị hạ thuốc, lại sử dụng dây thanh quá độ, hôm qua còn ói ra huyết…” Vệ Đức Lan sợ bọn họ hiểu lầm, lại thay hắn thuyết minh đại khái sự việc diễn ra tối qua.
“Hessen Weyer… Lại là người này, hắn rốt cuộc là loại người nào?” Gia Cát Tung Hoành tò mò.
“Hắn là tên biếи ŧɦái… còn tà ác, khủng bố hơn ác ma…” Vệ Đức Lan vừa sợ hãi vừa căm hận.
“Cô là ai? Sao có thể biết rõ ràng như vậy?” Đoàn Duẫn Phi hồ nghi đánh giá cô gái thanh tú này.
Ừm, tuy khung xương nhỏ, nhưng nhìn da có vẻ khoảng hai ba, hai tư tuổi, chẳng lẽ là người yêu của tiểu tử Dao Quang? Không thể nào? Cô hơn hắn chắc phải năm tuổi đó…
Đoàn Duẫn Phi âm thầm kinh dị.
“Tôi là Vệ Đức Lan, là……” Cô nhất thời không biết nên giới thiệu thế nào, hơi xấu hổ nhìn Vọng Nguyệt Tinh Dã.
Lúc này, Vọng Nguyệt Tinh Dã ôm vai cô, đón lấy ánh mắt tò mò của bốn người, dùng hành động đáp lại phỏng đoán của họ.
Gia Cát Tung Hoành nhìn ra quan hệ của Vệ Đức Lan và Vọng Nguyệt Tinh Dã, tình yêu là thứ tuyệt đối không thể che dấu, huống chi chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Vọng Nguyệt Tinh Dã trước giờ lạnh như băng, lẫm ngạo khinh thường tiếp xúc với kẻ khác đã trở nên có tình người hơn.
“Dao Quang, chúc mừng cậu!” Hắn thành tâm nhìn Vọng Nguyệt Tinh Dã.
Vọng Nguyệt Tinh Dã nhìn Vệ Đức Lan, trong mắt đều là che chở và thương yêu.
Vệ Đức Lan thẹn thùng cười, cúi đầu.
“Trời ơi, tình chị em cơ đấy, chú thích phụ nữ lớn tuổi à?” Đoàn Duẫn Phi chế nhạo.
Vọng Nguyệt Tinh Dã biến sắc, trừng mắt nhìn hắn.
“Ha ha, trừng mắt cũng vô dụng, chú mất tiếng rồi, giờ anh đây chả sợ.” Đoàn Duẫn Phi cười ác liệt.
“Ông im đi không được à? Hiện tại trọng điểm là Dao Quang vì sao lại tới Newyork, cắt liên lạc với mọi người?” Diêm Quýnh phiền chán, quát.
“Nói cũng không cho? Cằn nhà cằn nhằn…” Đoàn Duẫn Phi chống hông, hất cằm.
“Toàn nói mấy lời ngu ngốc, thực chịu không nổi.” Diêm Quýnh nói.
“Câu hỏi của ông thì không ngu ngốc? Nghĩ thôi cũng biết Dao Quang gạt mọi người đến tra tư liệu về Ứng Kì Lý.” Đoàn Duẫn Phi trả đũa.
“Còn lâu, chắc chắn cậu ấy còn mục đích khác.”
“Còn mục đích gì nữa? Không phải để thuận tiện tán gái sao?”
“Chỉ ông mới nghĩ đơn giản như vậy, ngu ngốc!” Diêm Quýnh mắng.
“Ông mới ngu!” Đoàn Duẫn Phi cũng mắng.
Vệ Đức Lan nhìn họ đốp chát, rốt cục hiểu được “đám bạn ngây thơ” mà Vọng Nguyệt Tinh Dã nói là ai, nhìn Vọng Nguyệt Tinh Dã một cái, vừa vặn thấy bộ dạng chịu không nổi của hắn, cô liền phụt cười.
Hai người đang cãi nhau đồng thời im miệng, quay đầu nhìn cô.
“Cô cười gì?” Hai người đồng thời giận dữ hỏi.
“Đâu có! Tôi chỉ cảm thấy tình cảm giữa các anh thật tốt, giống như lời Vọng Nguyệt nói…” Cô nhìn họ, bỗng cảm thấy những kẻ bị gọi là người đột biến này còn đáng yêu hơn đám người bình thường như Solomon và Hessen.
“Tiểu tử thối, chú kể gì về bọn anh với cổ?” Đoàn Duẫn Phi chất vấn Vọng Nguyệt Tinh Dã.
“Được rồi, đừng cãi nữa, có nghi vấn gì thì nói trên đường, Thiên Xu muốn chúng ta nhanh chóng đưa Dao Quang về, chỉ cần mọi người đến đông đủ, hắn sẽ giải thích quan hệ với Ứng Kì Lý…” Thiên Ki Địch Kiếm Hoài không kiên nhẫn nói.
Vọng Nguyệt Tinh Dã đột nhiên cười lạnh một tiếng, không tiếng động nói: Không cần hắn giải thích, chân tướng sớm rõ ràng!
“Chú nói gì vậy?” Diêm Quýnh buồn bực hỏi.
“Anh ấy nói không cần hắn giải thích, chân tướng sớm rõ ràng!” Vệ Đức Lan phiên dịch.
“Là sao?” Địch Kiếm Hoài hỏi.
Gia Cát Tung Hoành lấy từ trong túi một viên thuốc, đưa Vọng Nguyệt Tinh Dã, nói: “Uống đi, đây là thuốc khẩn cấp của tiến sĩ Thang, rồi chính miệng kể cho tôi chuyện gì xảy ra.”
Vọng Nguyệt Tinh Dã nuốt thuốc, chưa đến năm phút, dây thanh đã có thể tạm phát ra tiếng, hắn khó khăn nói bằng giọng khàn khàn, “Có thể xác định Thiên Xu chính là con của Ứng Kì Lý, tên thật là Ứng Hủ Sinh.”
Bốn người đều ngẩn ra vì giọng hắn, nhưng càng kinh ngạc vì nội dung hắn nói, nhất là Gia Cát Tung Hoành, trên gương mặt nhã nhặn phút chốc kết một tầng sương.
“Thiên Xu… Là con của Ứng Kì Lý? Nhưng Ứng Kì Lý là ai?” Đoàn Duẫn Phi căn bản còn chưa rõ chân tướng.
“Thì ra mấy anh còn chưa biết…” Vọng Nguyệt Tinh Dã liếc Gia Cát Tung Hoành.
“Bọn tôi không biết cái gì?” Đoàn Duẫn Phi lại hỏi.
“Ứng Kì Lý chính là người cầm đầu phòng thí nghiệm đột biến năm đó! Lý luận đột biến gen người do hắn đưa ra, khổ hình mà chúng ta phải chịu đều do hắn thiết kế!” Vọng Nguyệt Tinh Dã kích động nói.
Trừ Gia Cát Tung Hoành, ba người còn lại đều ngây dại.