“Uôi, anh Nguyễn, em kể anh nghe, sáng nay lúc em đi làm gặp phải một con ma men, hổ báo lắm, gặp ai là đánh người đấy!”
“Thật không?”
“Đương nhiên là thật rồi!”
Đồ Nam ngẩng đầu lên khỏi mặt quầy, nghe cô bé thu ngân của quán buôn chuyện với Phương Nguyễn.
Phương Nguyễn mới từ nhà đến, trông có vẻ như không ngủ ngon, ngáp một cái rồi hỏi cho có lệ: “Thế mày không sao đấy chứ?”
“Không sao, cảnh sát đến nhanh lắm. Cũng may là ban ngày, chứ nếu mà là ban đêm thì chắc đứa yếu bóng vía như em bị dọa cho hết hồn.”
Thật ra cũng đâu đến mức.
Đồ Nam cúi đầu, nhớ lại cảnh tượng đêm qua, như thật như ảo.
Cảnh tượng đó chẳng mang ý nghĩa anh hùng cứu mĩ nhân, bởi người đàn ông kia tạo cho cô một cảm giác rất khác lạ, không tả rõ được, có vẻ chỉ giống một hành động tiện tay mà làm, trôi chảy tự nhiên như uống hết nước thì phải quăng chai vào thùng rác vậy.
Thậm chí Đồ Nam còn cảm nhận được sự hờ hững từ anh.
Cộng thêm cả sự kỳ quái.
Phương Nguyễn xua cô bé thu ngân đi, tiến đến trước mặt cô, “Sao dậy sớm thế, mới ngủ được mấy tiếng mà?”
Đồ Nam liếc anh chàng, “Anh cũng dậy sớm còn gì?”
“Hôm nay anh có việc. Với lại bố cô sáng sớm đã mang canh sang nhà anh, anh cũng phải tạo cơ hội cho hai ông bà già chứ.”
“Bố em không phát hiện ra cái gì đấy chứ?”
“Yên tâm đi.”
Thật ra trước khi ra khỏi nhà, Phương Nguyễn có nghe thấy Đồ Canh Sơn kể với mẹ anh về chuyện Đồ Nam đi vẽ bích họa chăm chỉ thế nào, khiến ông tự hào ra sao, thật sự là không nỡ lòng nói ra.
Đồ Nam gật đầu, tiếp tục chơi dò mìn.
Đây là một trong số ít những trò mà cô có thể chơi được.
Phương Nguyễn nhìn mà ngao ngán, “Cô cũng out quá rồi đấy, nếu chán thì chơi mấy trò vui vui ấy, không phải dò mìn thì là xếp hình, mẹ anh còn siêu hơn cô.”
Đồ Nam lơ đễnh đáp: “Trò chơi nào mà chả giống nhau, đều là để gϊếŧ thời gian thôi mà.”
“Cô thử xem này.”, Phương Nguyễn cướp con chuột, thoát ra ngoài, ấn mở một biểu tượng trên màn hình máy tính.
Lập tức xuất hiện giao diện khởi động, nhân vật có phần quen mắt. Đồ Nam ngẩng đầu nhìn tấm poster trên tường, chính là nhân vật game giống bích họa, tối qua cô còn để ý lâu hơn một lát.
“Loại game cổ phong này hợp với cô đấy.”, Phương Nguyễn trả chuột lại cho cô.
“Không biết chơi, không hứng thú.”
“Thế thiết lập nhân vật thì biết chứ hả? Game này có thể tự tạo ra khuôn mặt, cô muốn tô vẽ kiểu gì thì tô vẽ kiểu ấy.”
Phương Nguyễn mở phần tạo hình ra cho cô, Đồ Nam đành phải cầm lấy con chuột.
“Phải thế chứ, cô phải làm quen với những cái mới đi, bằng không là không ăn rơ với anh, bọn mình làm sao thành người một nhà được?”
“Anh biến đi.”
Phương Nguyễn phì cười, đi ra nhận order cho khách.
Bên trái màn hình là nhân vật, có thể lựa chọn dáng người, bên phải là các thông số, có thể điều chỉnh tùy ý.
Đồ Nam không có kinh nghiệm, chọn bừa, hoàn toàn dựa vào cảm giác.
Không biết sau bao lâu, bỗng nhiên nghe được một câu hỏi: “Cái này chơi hay không?”
Cô ngẩng đầu, một cô gái trẻ ngó đầu vào từ bên ngoài quầy, thu tầm mắt khỏi màn hình, lại chuyển tầm mắt sang cô.
“Cũng bình thường.”, còn chưa nhập môn, ai mà biết được có thú vị hay không, chỉ là cô không có hứng thú mà thôi.
Cô gái kia xám xịt mặt mày, đứng thẳng dậy, không thèm nhìn cô nữa.
“Ơ, cô đến rồi à?”, Phương Nguyễn chui ra từ giữa hai hàng ghế.
“Đến lâu rồi.”, cô nàng liếc Đồ Nam một cái, rồi xoay người đi ra ngoài, “Tôi lên xe đợi anh, không còn sớm nữa, đi sớm về sớm.”
Cánh cửa khép lại, Đồ Nam hỏi Phương Nguyễn: “Cô ta bảo anh đi đâu đấy?”
“Chùa Linh Đàm.”
“Hẹn hò à?”
“Anh muốn lắm chứ, nhưng mà ai lại đi hẹn hò ở chùa!”, nghe giọng điệu anh chàng xem ra còn đang tiếc nuối: “Người ta muốn đi chùa, nhưng cái chùa đấy dạo này đang đóng cửa, đành phải nhờ anh hỗ trợ.”
Chẳng trách anh chàng nói hôm nay có việc. Đồ Nam hỏi: “Anh thì hỗ trợ được cái gì?”
“Hơ, cô nói kiểu gì đấy, chuyện này chỉ anh mới có thể giúp được thôi, trong thành phố này anh như ông vua con ấy chứ, có chỗ nào mà anh không đi được?”
Nói cũng phải, hồi nhỏ anh đã là đứa không dễ bị bắt nạt, tuổi thì không lớn, nhưng lắm chiêu trò quỷ quái.
Phương Nguyễn đi đến trước mặt cô, “Đi cùng đi?”
“Em không muốn đi.”
“Đi đi, đi ra tận ngoài thành phố cơ, không gặp phải người quen đâu, với cả trong chùa có nhiều bích họa nhiều tượng điêu khắc lắm, cô cũng hiểu mấy cái đấy mà, đi giảng giải cho người ta.”
Đồ Nam chẳng mấy hứng thú, bản thân cô cũng chẳng phải kiểu thích náo nhiệt.
Vừa nói Phương Nguyễn vừa lơ đễnh liếc qua màn hình, bất chợt hét lên một tiếng đầy sợ hãi: “Ôi vãi! Cô làm cái gì thế hả?”
Người khác xây dựng nhân vật, bất kể là nam hay nữ đều để mặt mày như họa. Còn nhân vật trên màn hình lại có hai gò má tròn lẳn, mày dài mắt hẹp, cằm rộng môi dày.
Đồ Nam đáp: “Bảo tướng trang nghiêm[1].”
[1] Chỉ những tượng Phật mang vẻ uy nghiêm.“…”, Phương Nguyễn cảm thấy là cô cố ý.
Cái nét thẩm mĩ này rõ ràng là từ bích họa mà ra.
***
Cuối cùng Đồ Nam vẫn bị thuyết phục.
Phương Nguyễn lúc thì bảo cô nên làm quen dần với phong cảnh quê nhà, lúc lại nói với gu thẩm mĩ kỳ quái của cô không nên phá hoại máy tính, liệt kê ra cả đống lý do, khiến cô không đi không được.
Tên này từ bé đã có thể dựa vào cái mồm dẻo quẹo để nhờ cô ngày ngày chép bài tập hộ, giờ công lực không chút suy giảm, làm cô nghe mà phiền, nên đành phải đồng ý.
Vừa qua hai giờ chiều, nắng hè chói chang.
Đồ Nam theo Phương Nguyễn đi ra ngã tư đường, một tay che ánh nắng, đứng ở một bên chờ xe.
Đó là một chiếc SUV, không phải xe của Phương Nguyễn.
Không hiểu sao trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác rất kỳ quái, cô ngoảnh đầu nhìn quanh bốn phía.
Cô gái vừa gặp ban nãy giờ đang ngồi ở ghế sau xe nghịch điện thoại, cách ô cửa kính nhìn ra phía cô, rồi hỏi Nguyễn Phương: “Cô ấy cũng đi à?”
Nguyễn Phương chỉ sang Đồ Nam: “Đây là em gái tôi, tội nghiệp lắm, tôi đưa ra ngoài cho biết đó đây.”
Đồ Nam gạt tay anh chàng ra.
Có vẻ cô nàng kia rất muốn cười, nhưng vẫn nhịn được, bĩu môi hất cằm về phía trước, “Anh quen đường, lên đằng trước lái xe đi.”
“Được luôn, cống hiến vì mĩ nữ lúc nào tôi cũng sẵn lòng.”, Phương Nguyễn hớn hở vòng ra đằng trước đi sang chỗ ghế lái.
Thấy thế, Đồ Nam đành phải ngồi vào ghế phó lái, qua khóe mắt vẫn còn thấy được cô nàng ở đằng sau đang nhìn mình.
Kỳ lạ, cô chỉ nói mỗi câu là game kia bình thường, chứ đâu có nói trông cô nàng bình thường, tại sao lại như là đang hậm hực với cô không bằng.
Thật ra cô gái này trông không hề bình thường chút nào, mái tóc dài quăn bồng bềnh, diện áo phông chấm bi phối cùng quần short bò, rất thời trang, Đồ Nam cảm thấy cô nàng ngồi trong xe tạo nên một hình ảnh rất hài hòa, khiến người khác vô cùng thoải mái.
Phương Nguyễn vừa ngân nga hát vừa khởi động xe.
Cô gái kia bỗng hô lên: “Ấy đợi chút, còn một người nữa mà.”
Phương Nguyễn đạp phanh, “Hả? Đâu?”
“Đợi một chút, sắp đến rồi.”, cô nàng vừa nói vừa bấm điện thoại.
Đồ Nam mơ hồ nghe thấy tiếng tút dài trong điện thoại của cô ấy, xem ra là không ai nhấc máy rồi.
Cô kéo áo Phương Nguyễn, dùng ánh mắt ra hiệu, tỏ ý hay là thôi đi, còn chẳng biết phải đợi đến khi nào, nếu không đi được thì không đi nữa.
Phương Nguyễn giơ tay lên làm động tác cắt cổ, biểu đạt ý không bàn cãi nữa.
Đồ Nam liếc xéo một cái, quay ngoắt đầu đi, lại bất chợt thấy ngoài cửa sổ tối sầm.
Có người lướt ngang qua khung cửa sổ, đi về phía ghế sau, rồi mở cửa xe, ngồi vào trong.
“Rốt cuộc cũng đến rồi.”, cô gái kia thở phào một hơi.
Ngồi vào là một người đàn ông, anh dựa vào ghế, một tay véo mi tâm, giằng cổ áo sơmi cởi ra hai cúc.
Đồ Nam khẽ quay đầu, hai mắt thoáng híp lại.
Trước khi lên xe cô còn có một cảm giác rất mơ hồ, bởi vị trí dừng xe cách chỗ người đàn ông đêm qua rời đi không xa.
Mà hiện giờ, dự cảm đã thành sự thật.
Cô gái kia nói: “Cũng may có người lái xe, không phải hôm qua anh lại thức nguyên đêm đấy chứ?”
Người đàn ông “ừ” một tiếng.
“Cứ liều như thế, sớm muộn gì cũng có chuyện.”
Người đàn ông khẽ cười, bàn tay véo mi tâm vẫn chưa buông xuống.
Bị phớt lờ nãy giờ, lúc này Phương Nguyễn mới tìm được cơ hội chen lời vào: “Xuất phát được chưa?”
Người đàn ông nói: “Đi thôi, tôi ngủ một lúc đây.”
Ngoài chút vẻ mệt mỏi, giọng nói trầm thấp này giống hệt với đêm qua.
Đồ Nam thoáng liếc qua gương chiếu hậu.
Người đàn ông khẽ điều chỉnh dáng ngồi, một tay vắt ngang trán, khuỷu tay gác lên khung cửa sổ, năm ngón tay che khuất cả gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng và bờ môi khép hờ.
Dáng người cũng trùng khớp với hình ảnh đêm qua.
Không thể không nói, có đôi lúc, thế giới này thật sự rất nhỏ.
***
Xe chạy lên đường cao tốc, ra khỏi thành phố cũng không mất quá nhiều thời gian.
Trong suốt hành trình, đương nhiên chẳng ai nói gì, dù sao trên xe cũng có người còn đang ngủ.
Phương Nguyễn vốn lắm lời, phải im lặng suốt cả chặng đường, còn không được bật nhạc, chẳng cần phải nói là khó chịu đến mức nào, nhưng anh chàng được thuê đến, cũng không dám ý kiến gì.
Ngôi chùa tọa lạc trên núi, đoạn bậc thang đi lên phải đến gần trăm mét, bóng cây rậm rạp, um tùm.
Bên ngoài cổng chùa có một cửa thu vé, vì dạo gần đây chùa đang tu sửa không đón khách nên đã đóng lại.
Một vị sư thầy đứng sau cánh cổng mở ra một khe nhỏ, Đồ Nam xách túi hương mới mua được, lách người đi qua khe cửa mà vào.
Phương Nguyễn phải chào hỏi trước với trụ trì mới vào được, người ta đâu cầu tiền tài, nhưng phép tôn trọng tối thiểu thì vẫn phải có. Anh chàng giao nhiệm vụ mua hương cho cô, còn mình thì lái xe đưa hai người kia đi vòng ra sau núi để vào chùa.
Đồ Nam còn nói được gì nữa, trên xe có một người đàn ông đang ngủ, một cô gái là khách thuê, trừ cô ra thì còn sai bảo ai được nữa.
“Cảm ơn thầy ạ.”
“A di đà Phật.”, vị sư thầy đáp, hai tay che lên cái đầu bóng lưỡng rồi chạy vội đi.
Đồ Nam ngẩng đầu nhìn, xa xa mấy gian chùa đều đang được tu sửa, đám công nhân đội nắng bắt đầu làm việc trên những giàn giáo, mồ hôi đổ như mưa.
Lúc xuống xe, cô có thoáng để ý thấy người đàn ông kia khẽ động đậy, cảm giác như vẫn chưa tỉnh. Lúc đó cô vội thu tầm mắt rồi đi luôn, chắc hẳn giờ này anh đã tỉnh dậy rồi.
Đến tám phần là họ đã vào trong rồi, có lẽ trong chốc lát không thể gặp lại được.
Đồ Nam tự xách túi hương đi vào chính điện, có lẽ chỗ này đã được sửa chữa xong, vừa bước chân đến cửa đã ngửi thấy mùi sơn nồng nặc.
Các chùa ở thành phố không có nét phóng khoáng như ở vùng biên, bức tượng Phật ở chính giữa hạ mí mắt xuống, trông rất tĩnh lặng, hiền hòa.
Không có lửa, cô cũng không châm mà đặt hết chỗ hương lên hương án, hai tay chắp lại, thành kính vái lạy mấy cái.
Bên ngoài đúng lúc mặt trời đổ lửa, đi ra chỉ dãi nắng chứ chẳng có chỗ dừng chân, ở lại trong này là ổn nhất.
Đồ Nam vặn nắp chai nước khoáng, một hơi tu hết nửa chai, sau đó sảng khoái thở ra một hơi.
Thật ra hồi nhỏ cô đã đến đây một lần rồi, đến cùng bố cô.
Bố cô nói: “Thăm thú những nơi như thế này có lợi cho con, con phải nhớ kỹ sự thần diệu của nơi này.”
Khi ấy cô vốn dĩ chẳng hiểu được ý nghĩa của từ thần diệu này. Còn hiện tại cô cũng chẳng muốn cảm nhận cái gì thần diệu hết, chỉ mong bố cô đừng phát hiện ra chuyện của cô mà thôi.
Uống hết một chai nước, cô mới ra khỏi chính điện.
Vừa đến cuối hành lang thì thấy có người đi tới.
Có lẽ người đàn ông này đã hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt sáng ngời, bước chân thoăn thoắt.
Đồ Nam nhìn anh đi xuyên thẳng qua dãy hành lang chạm khắc hoa văn đỏ thắm.
Đến trước mặt, anh hơi cúi đầu, liếc cô một cái rồi khẽ gật đầu, sau đó lướt qua cô.
Đây xem như lời chào hỏi.
Đồ Nam liếc anh, thấy anh nghiêng người chuẩn bị đi thì bỗng lên tiếng: “Chuyện đêm qua, cảm ơn anh.”
Người đàn ông dừng bước, quay đầu lại nở một nụ cười: “Không phải khách sáo, chuyện nhỏ thôi mà.”
“…”
Thì ra anh cũng nhận ra cô.
Đồ Nam nhìn chăm chú vào gương mặt tươi cười của anh, rõ là trời đang nóng mà lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, vậy mà anh không nói câu nào, nếu cô không chủ động nói lời cảm ơn thì sao?
Người đàn ông vẫn đứng trước mặt, cao hơn cô nửa cái đầu.
Đồ Nam thu dòng suy nghĩ lại: “Tôi tên Đồ Nam, Đồ trong đồ nha[2], Nam trong phía nam.”
[2] 涂鸦 – nghệ thuật Graffiti.“Thạch Thanh Lâm, Thạch Thanh trong màu thạch thanh, Lâm trong tiến tới.”
Có rất ít người giới thiệu tên như vậy, dường như anh không mang họ Thạch, mà là họ Thạch Thanh vậy.
Thạch Thanh, một loại phẩm màu dùng trong tranh truyền thống Trung Quốc.
Bỗng nhiên Đồ Nam cảm thấy đầu giần giật, khi ấy, nét bút mà cô vẽ sai, lại chính là màu thạch thanh.