Chương 7

Editor: Hạ Vũ (Lệ Huyết Cung)

Trong lòng Lâm Viễn Nhạc đột nhiên phức tạp, sao chứ, tẩy trắng rồi hả? Vậy hắn tới để làm gì vậy?

Không đúng không đúng, không thể chỉ nghe lời nói của một bên, dù sao Nghiêm tổng vẫn là một hắc lão đại tâm cơ thâm trầm

Có điều chính Lâm Viễn Nhạc cũng không biết hắn vui vẻ rõ rang đến mức không thể che giấu.

Nghiêm Uyên nhẹ vuốt tóc tiểu hài tử, thả người xuống dưới

“Những việc này em biết thì tốt rồi, đợi lát nữa tôi muốn triển khai một cuộc họp, rất buồn tẻ nên sẽ không đưa em theo, nếu mệt thì cứ đi nghỉ đi.”

Nghiêm Uyên căn dặn ngoài văn phòng.

Lúc này Lâm Viễn Nhạc liền tới cạnh bàn Nghiêm Uyên, trên bàn chính là máy tính của Nghiêm Uyên, còn là liếc mắt nhìn cho đảm bảo!

Vậy mà không có mật mã ư, thật sự là rất một hắc lão đại rất yên tâm về người khác chậc chậc, Lâm Viễn Nhạc rất nhẹ nhàng nhấp vào kho văn kiện.

Các loại văn kiện khác nhau được phân loại và sắp xếp rất rõ ràng, Lâm Viễn Nhạc quét một vòng, đột nhiên bị một xấp văn kiện hấp dẫn, tên văn kiện chỉ có ba chữ: Lâm Viễn Nhạc.

Lâm Viễn Nhạc đột nhiên có chút căng thẳng, tay run run mò tới tập văn kiện kia, bên trong có file, còn có cả ảnh chụp, hắn mở xem từng cái một.

Bên trong có tư liệu về thời điểm hắn còn ở cô nhi viện, đến ghi chép về thời kỳ hắn đi học, còn có, hồ sơ ở cục cảnh sát của hắn, có nhiều thứ thậm chí ngay cả Lâm Viễn Nhạc cũng chưa từng thấy qua.

Hóa ra Nghiêm Uyên đã sớm biết, Lâm Viễn Nhạc nghĩ tới việc bọn hắn mấy ngày nay ở chung, vậy tại sao còn đối xử với hắn như thế? Là trêu đùa chọc ghẹo sao?! Hay là..... Lâm Viễn Nhạc không nghĩ ra được, ngơ ngẩn tắt máy vi tính. Lâm Viễn Nhạc dứt khoát bước vào phòng nghỉ, hiện tại hắn có chút rối loạn.

Có nên nói chuyện này với người liên lạc hay không? Có nên đi chất vấn Nghiêm Uyên hay không? Có nên mau chóng rời khỏi hay không? Từng vấn đề cứ liên tiếp tràn đến, Lâm Viễn Nhạc đứng lên, trong đầu hỗn loạn, như vậy, có phải Hàn Phi bọn họ cũng đều biết thân phận của mình hay không? Còn cả Phùng Hi, An thư ký….. Lâm Viễn Nhạc cảm thấy bản thân mình chẳng những ngu ngốc mà còn rất đáng cười.

Mà bên kia Nghiêm Uyên không hề ở phòng họp, y đang ngồi trong văn phòng của Phùng Hi

Nhìn chằm chằm vào màn hình phía trước

, trên màn hình hiển nhiên là khung cảnh trong phòng nghỉ của Nghiêm Uyên.

Phùng Hi bắt tréo hai chân ngậm một que kẹo mυ"ŧ “Nghiêm tổng không đau lòng sao, Nhạc Nhạc thoạt nhìn cũng không tốt lắm.”

Nghiêm Uyên nhìn người đang cuộn mình trên giường trong camera giám sát, nhíu mày

“Cho cậu ấy chút thời gian đi, chuyện này hãy để tự cậu ấy phát hiện sẽ khá hơn.”

Phùng Hi “Không lo tiểu hài tử chạy mất ư? Hoặc là sẽ xa cách anh?”

Nghiêm Uyên nhíu mày cười cười “Cậu ấy rất kiên cường, cũng rất lý trí.”

Không sai, rất kiên cường,

Cũng rất, lý trí,

Lâm Viễn Nhạc, ngủ rồi.

Hai người nhìn vào camera giám sát xem tiểu hài tử mới đầu còn cuộn mình lăn lộn trên giường chậm rãi trượt vào trong chăn, sau đó trùm kín lại, rồi ngủ mất.

Phùng Hi cười phun ra

“Ha ha, anh thật sự là nhặt được một bảo bối đó ha ha!”

Nghiêm Uyên cũng buồn cười, có điều lại yên tâm không ít.

Lâm Viễn Nhạc cuối cùng vẫn không nói tin tức hắn bại lộ cho người liên lạc

Nhưng lại đem ít nhiều chuyện Nghiêm gia có lẽ đã tẩy trắng ra nói.

Người liên lạc “Chậc, quả nhiên vừa có lão công đã quên tổ chức.”

Tổ trưởng em yêu cầu đổi lại người liên lạc, não người này có lẽ đã mất rồi!

“Tôi thật sự không phát hiện được chứng cứ phạm pháp, hơn nữa những gì công ty làm đều là việc sản xuất chính đáng, tôi đi theo cũng chưa từng thấy Nghiêm gia có tổ chức bang phái gì đó.”

Người liên lạc “….. Được rồi, tôi trở về báo cáo đã, tóm lại, cậu hãy cẩn thận.”

Còn cẩn thận cái rắm, người ta ngay từ đầu đã biết rõ….

Lâm Viễn Nhạc đột nhiên nhớ tới vấn đề này “Tôi đến nằm vùng, tư liệu về tôi đều đã làm xong, sẽ không bị điều tra ra chứ?”

Bên kia người liên lạc vỗ ngực “Tiểu Nhạc yên tâm, chúng ta làm việc đều có tiêu chuẩn nhất định, không có vấn đề gì.”

Ha ha, gạch nhĩ lão (chắc cũng là một câu cửa miệng để chửi) cậu! Mụ mại phê đều là có vấn đề!!!

Lâm Viễn Nhạc không muốn trực tiếp vạch trần chuyện này với Nghiêm Uyên, dù đại khái đối phương cũng đã rõ ràng, nhưng Lâm Viễn Nhạc vẫn không muốn, ngầm hiểu lẫn nhau, cũng rất tốt.

Vài ngày sau đó, Lâm Viễn Nhạc nhận được tin tức từ người liên lạc

“Nhiệm vụ chấm dứt.”

Bốn chữ rất đơn giản, nhưng Lâm Viễn Nhạc lại nhìn thật lâu, sau đó mới thở dài một hơi.

Nhưng mà, chung quy đã đến lúc nên rời đi.

Lâm Viễn Nhạc cầm đơn từ chức đi đến văn phòng

“Nghiêm tổng, tôi, tôi muốn từ chức.”

Nghiêm Uyên cầm tờ giấy kia nhìn thoáng qua

“Ừ.”

???????!

Hắc lão đại tang tâm bệnh cuồng (điên rồ, mất trí) nhà anh quả nhiên chính là vô tình vô nghĩa thế này đây.

Lâm Viễn Nhạc cô đơn tựa như một phiến lá cây mùa thu

“Ngày mai nghỉ ngơi một chút, ngày mốt lại có thể tới chỗ Hàn Nhạc.”

???????

Lâm Viễn Nhạc chỉ ngây ngốc không kịp phản ứng “Cái gì? Tại sao lại tới chỗ Hàn đại ca?”

Mụ mại phê tôi từ chức anh biết sao

Nghiêm Uyên đem người túm đến trước mặt

“Đám lão già kia còn chưa nói cho em? Lần này em được đảm nhiệm một khóa huấn luyện chiến đấu của chúng ta, Lâm sĩ quan.”

Đợi một chút, có phải có gì đó không hợp lý lắm hay không.

Lâm Viễn Nhạc xông vào phòng nghỉ gọi điện thoại cho tổ trưởng

“Tổ trưởng! Tổ trưởng là em đây! Cái gì mà huấn luyện chiến đấu chứ?!!!”

Đầu kia tổ trưởng thổi thổi nước trà, chậm rãi nói

“Nghiêm tổng nói bọn họ thiếu người, dù sao chú cũng không có nhiệm vụ, chi bằng đi hai ngày, huấn luyện tốt rồi quay lại.”

Lâm Viễn Nhạc “Anh cùng Nghiêm tổng gặp mặt?”

Tổ trưởng “Ừ, Nghiêm Uyên ấy mà, là một hài tử ngoan, ta cùng ông nội của cậu ta cũng là lão giao tình.”

Đợi, cái gì cơ…. Không phải lúc đầu anh nói người ta là hắc lão đại tang tâm bệnh cuồng sao....

“Tổ trưởng, có phải các người ngay từ đầu đã thương lượng cả rồi hay không?”

Lâm Viễn Nhạc giữa trưa phát hiện chuyện này không được bình thường.

Bên kia tổ trưởng ho khan một hồi

“Khụ, cái gì thế? Ai chà Viễn Nhạc à, tín hiệu không tốt, anh cúp máy trước đây.”

Lâm Viễn Nhạc cầm điện thoại bị cắt đứt nghiến răng nghiến lợi.

Thế mà tôi mấy tháng này không ngại gian khổ (?) trong lòng run sợ rốt cuộc là vì cái gì đây…..

Sau đó Lâm Viễn Nhạc lại xông về văn phòng, khí thế hung hăng đập bàn Nghiêm Uyên

“Anh! Anh đặt bẫy tôi!”

Nghiêm Uyên có chút đau lòng cho bàn tay đập bàn kia, kéo qua vuốt vuốt

“Không phải đặt bẫy, kỳ thật tôi đã sớm gặp qua em rồi, Nhạc Nhạc.”

Lâm Viễn Nhạc đang choáng váng liền bị kéo vào trong ngực nam nhân. Nghe kể một câu chuyện không tính là chuyện xưa.

Ngày đó Lâm Viễn Nhạc còn ở trong cô nhi viện, chỉ mới sáu bảy tuổi, khuôn mặt mỗi ngày đều cười tủm tỉm đặc biệt đáng yêu.

Một ngày chạng vạng tối, Lâm Viễn Nhạc lén ra ngoài đến công viên chơi

Sắc trời đã có chút tối, trẻ em ở khu trò chơi trong công viên không có mấy người

Lâm Viễn Nhạc rất vui vẻ, một mình chiếm lấy thật nhiều đồ chơi

Nhưng Lâm Viễn Nhạc ở chỗ nấp dưới thang trượt nhìn thấy một người, lập tức hoảng sợ.

Trẻ con có chút hiếu kỳ, lén lén lút lút qua, ai ngờ vừa tới gần đã kinh động đến người nọ, bị ôm qua.

Tiểu hài tử suýt chút nữa bị dọa khóc, muốn kêu lên liền bị bịt miệng lại

Người nọ thấy rõ Lâm Viễn Nhạc chỉ là một tiểu hài tử, uy hϊếp một câu nếu kêu lên sẽ đánh hắn, rồi mới thả tiểu hài tử ra.

Người nọ là tiểu ca ca rất đẹp trai, Lâm Viễn Nhạc nhìn rõ rồi, song trên mặt tiểu ca ca có vết thương.

“Tiểu ca ca, sao anh lại trốn ở chỗ này? Là chơi trốn tìm sao?” Lâm Viễn Nhạc hỏi nhỏ.

Nhưng tiểu ca ca căn bản không để ý tới hắn, Lâm Viễn Nhạc chép chép miệng, lại hỏi “Tiểu ca ca, đã muộn thế này, sao anh không về nhà? Bố mẹ sẽ lo lắng.”

Tiểu ca ca bị hỏi đến phiền, tức giận “Vậy sao em lại ở chỗ này?”

Tiểu hài tử sửng sốt

Cúi xuống, gãi gãi đầu, mới thấp giọng nói “Em, em không có bố mẹ, ừm, nhưng mà, nhưng mà Liễu viện trưởng đối với em rất tốt.” Nói xong còn ngại ngùng cười.

Tiểu ca ca nghe vậy quay đầu nhìn Lâm Viễn Nhạc một hồi lâu, mới xoa xoa đầu tiểu hài tử, dường như chưa từng làm như vậy, khí lực có chút lớn.

“Anh cũng không có bố mẹ.”

Lâm Viễn Nhạc a một tiếng, vội vàng nói “Anh, anh đừng thương tâm nhé, Liễu viện trưởng nói, bố mẹ vẫn luôn ở trên trời nhìn chúng ta.” Tiểu hài tử dường như không biết nên làm sao để an ủi người ta, ấp úng mãi cũng không nói được lời nào khác, chỉ là sáp đến dùng bàn tay nhỏ bé cũng sờ lên đầu của hắn.

Tiểu ca ca không nói chuyện, chỉ ôm tiểu hài tử vào lòng.

Lâm Viễn Nhạc sau nửa ngày vẫn không ngừng nghỉ, lại hỏi “Tiểu ca ca, bố mẹ tiểu ca ca tại sao không có ở đây?”

“Bị người xấu hại chết.” Trong giọng nói mang theo hận ý Lâm Viễn Nhạc nghe không hiểu.

Tiểu hài tử lập tức nói “Em, em sau này muốn làm cảnh sát! Em giúp anh bắt người xấu được không?” Tiểu ca ca thoạt nhìn cũng rất đáng thương, sau này hắn nhất định sẽ giúp đỡ tiểu ca ca!

Sau đó, tiểu ca ca mới nở nụ cười, nhéo nhéo mặt của hắn

“Được, anh chờ em lớn lên giúp em bắt người xấu, nhưng nói trước cho anh tên em là gì đi.”

“Em, em là Lâm Viễn Nhạc! Viễn trong ‘vĩnh viễn’, nhạc trong ‘khoái nhạc’ (vui vẻ).”

Nói xong liền nghe thấy cách đó không xa hình như có ai đang gọi, chính là kêu tên tiểu hài tử.

Tiểu hài tử trong ngực lập tức nhảy dựng lên bỏ chạy “Ối, Liễu viện trưởng tới tìm em, em, em phải đi, tiểu ca ca cũng mau về nhà đi!” Bàn tay nhỏ bé quơ quơ chào tạm biệt.

Tiểu ca ca cũng vẫy vẫy tay, nhìn bong dáng nhỏ bé kia chạy xa.

“Lâm Viễn Nhạc. Tôi vẫn luôn chờ em lớn lên đấy.”

Lâm Viễn Nhạc nghe xong cảm thấy rất kinh ngạc

Vì hắn căn bản không nhớ rõ khi còn bé từng gặp một tiểu ca ca như thế, sau đó liền bị Nghiêm Uyên tóm lấy mặt, “Biết ngay em còn nhỏ không có lương tâm mà.”

Lâm Viễn Nhạc có chút ủy khuất nhưng cũng không dám nói lời nào, khi đó hắn mới nhỏ như vậy, sao có thể nhớ rõ.

Kỳ thật Nghiêm Uyên cũng biết, hơn nữa ngày đó sau khi được lão gia tử đón về, y cũng không thể quay về công viên kia gặp lại tiểu hài tử.

Có điều, y luôn luôn cho người chú ý đến hướng đi của tiểu hài tử, cũng không có mục đích gì khác, chỉ là muốn nhìn xem đứa bé này, sau khi lớn lên đến cùng sẽ biến thành bộ dạng gì.

Sau đó y biết được, tiểu hài tử thật sự đi làm cảnh sát, hơn nữa cách y cũng không xa, vì vậy y triển khai tư tâm, thông qua lão gia tử tìm quan hệ, làm cho người ta qua đây.

Ngay từ đầu chỉ là thấy thú vị, vẫn giống như khi còn bé, ngây ngốc lại đáng yêu.

Sau lại cảm thấy, ngốc nghếch như thế, ngộ nhỡ bị người khác lừa gạt đi mất thì phải làm sao, chi bằng, y cố mà làm, chịu tội nhốt người cũng được.

Loại ý niệm này một khi đã xuất hiện trong đầu, lúc bắt đầu sẽ không thể vãn hồi.

Lâm Viễn Nhạc không biết những chuyện này, chẳng qua cảm thấy hai người vậy mà mười mấy năm trước đã từng gặp qua, bản thân hắn kinh ngạc rất lâu.

Sau đó mới lại cảm thấy xấu hổ, hắn lại quên mất Nghiêm Uyên.

Sau đó mới lại xoắn xuýt, Nghiêm Uyên rốt cuộc là có ý gì đây? Là….. Là thích hắn sao?

Lòng Lâm Viễn Nhạc bị vấn đề này làm cho rối lên, khó hiểu, nhưng lại không biết nên hỏi ra sao.

“Tôi, tôi đi về trước.” Lâm Viễn Nhạc tránh khỏi ngực Nghiêm Uyên.

Sau đó lại bị kéo về

“Phòng trọ của em ở cục cảnh sát tôi đã nhượng lại cho người ta rồi.”

“Cái gì cơ?! Chuyện này, vậy tôi đây sẽ nghỉ ngơi ở đâu?”

Nghiêm Uyên nhíu mày

“Nghiêm phu nhân, vẫn không biết tự giác sao?”

Lâm Viễn Nhạc xấu hổ, ý tứ này, chung quy là thích đi?

“Tôi…..”

Nghiêm Uyên nhìn ra tiểu hài tử đang quẫn bách, không có ép hỏi thêm nữa, vuốt vuốt mái tóc Lâm Viễn Nhạc, cười nói “Lâm sĩ quan chờ tôi một lúc được không, chờ tôi tan tầm sẽ đi giúp em dọn hành lý.”