“……”
Hiện tại chỉ có sáu dấu chấm này mới có thể biểu đạt được hết cảm xúc của Diệp Thiều An.
Tỏ tình mang theo độ hảo cảm là -89, thật không thành vấn đề sao?
Nhìn biểu tình
muốn chếtcủa Diệp Thiều An, Thu Ngôn Dục cảm thấy tâm tình của mình thoáng tốt hơn một chút, hai tay đè bả vai Diệp Thiều An của anh buông lỏng lực đạo, đôi mắt nhìn Diệp Thiều An sâu lắm, trong tròng mắt mang theo một thứ cảm xúc vừa phức tạp vừa kiên định.
“Ta đối với em là…” Anh dừng một chút, chậm rãi nói: “Nhất kiến chung tình.”
Vô luận là kiếp trước hay kiếp này, trong nháy mắt nhìn thấy em đó, ta đã luân hãm.
Từ đó, không thể tránh thoát.
“Cho ta một cơ hội, được không?”
Thu Ngôn Dục kề sát bên tai Diệp Thiều An, nhẹ nhàng nói.
Thanh âm của anh có hơi khàn khàn, lộ ra một loại gợi cảm nam tính, vành tai Diệp Thiều An hơi đỏ, hắn quay đầu lại, đột nhiên dùng lực tránh thoát khỏi Thu Ngôn Dục, vững vàng ôm lấy hai tay, cao cao nhướng mày, ác liệt nói: “Người đối với tôi nhất kiến chung tình nhiều như vậy, chả nhẽ ai tỏ tình tôi cũng phải đáp ứng à?”
Vẻ mặt và động tác này thật giống như một bé mèo con đang giơ chân với chủ nhân của bé, vì muốn thăm dò nên lộ ra móng vuốt nhỏ xíu của mình, có lẽ trong mắt bé đây chính là đe dọa uy hϊếp, thế nhưng trong mắt chủ nhân của bé, đây chỉ là hành động làm nũng của bé ngoan mà thôi.
Thu Ngôn Dục bất động thanh sắc nhìn Diệp Thiều An, căn bản không để mấy lời hắn nói ở trong lòng.
“Nhất kiến chung tình có thể đi bao xa? Lúc trước Khương Văn Bách cũng nói đối với tôi nhất kiến chung tình!”
Lỡ miệng nói ra, âm thanh của Diệp Thiều An dừng lại, biểu tình trở nên khó coi.
“Cái nhất kiến chung tình của anh mang lại ích lợi gì?”
Diệp Thiều An nâng lên cằm, nở một nụ cười trào phúng, ánh mắt lạnh lẽo và châm chọc.
Bộ dáng này không thể nghi ngờ là cực kỳ kéo cừu hận.
Thu Ngôn Dục cũng không thèm để ý, hoa mân côi nhỏ tuy rằng luôn dùng gai đâm người, thế nhưng có thể coi là linh động khả ái, so với một đóa hoa mân côi nhỏ bên ngoài dịu ngoan bên trong mang theo nọc độc, càng đáng yêu gấp trăm lần, ngàn lần.
Đã từng có một đóa hoa mân côi nhỏ linh động khả ái rất thích dùng gai đâm người như thế, nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy trong video mà thôi.
Mà bây giờ lại đang đứng trước mặt anh, anh có thể tận mắt nhìn thấy đóa hoa mân côi linh động đáng yêu ấy, cảm thấy tức giận ở đâu cơ chứ?
Cao hứng còn không kịp.
Thu Ngôn Dục kéo hắn vào trong l*иg ngực, ngữ khí nhu hòa, “Em muốn có ích lợi gì, nó sẽ mang đến cái đó.”
Diệp Thiều An trầm mặc nửa ngày, hắn muốn tránh thoát khỏi ôm ấp của Thu Ngôn Dục, lại phát hiện anh mạnh hơn hắn rất nhiều, vì vậy không tình không nguyện nói: “Nói có hay đến mấy, cũng chẳng mấy ai làm được.”
Thu Ngôn Dục cũng không lưu ý mấy vết đâm nho nhỏ này, dù sao có đâm lên người cũng không đâu không ngứa, cũng chẳng cần lưu ý cái gì, nhân tiện hỏi: “Vậy em có thích không?”
“Không thích.” Diệp Thiều An thẳng thắn dứt khoát nói.
“Ồ.” Thu Ngôn Dục phát ra một âm thanh đơn tiết, rõ ràng không có cảm xúc đặc biệt gì lại vô cớ lộ ra mấy phần ý tứ hàm xúc thất lạc, Diệp Thiều An bị anh ôm trọn vào trong lòng, trong một sát na đó, cảm thấy Thu Ngôn Dục như muốn khảm hắn vào cốt tủy.
“Vậy em có đồng ý không?” Trầm mặc nửa ngày, Thu Ngôn Dục lại hỏi.
“Không đồng ý.” Diệp Thiều An hung ác nói.
“Ồ.” Thu Ngôn Dục mất mát buông tay hắn ra.
Diệp Thiều An: “…”
“Vậy ta có thể theo đuổi em không?” Thu Ngôn Dục lại hỏi.
“Không thể.” Diệp Thiều An cười đểu trả lời.
Thu Ngôn Dục chưa từ bỏ ý định hỏi: “Vậy chúng ta còn có thể làm bạn bè không?”
“Không, thể, làm.” Diệp Thiều An gằn từng chữ một.
Thu Ngôn Dục không nói nữa.
Nửa ngày sau, anh nặng nề nói: “Mới vừa nãy trong sàn nhảy, em muốn ta hỗ trợ, còn nhớ không?”
Diệp Thiều An: “…”
“Tích thủy chi ân, phải dũng tuyền báo đáp [1].” Thu Ngôn Dục ôn hòa nhã nhặn nói: “Lấy thân báo đáp thế nào?”
[1] Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền báo đáp: Theo mình hiểu nôm na là ‘nhận ơn huệ
nhỏ, phải đền đáp gấp bội’.Diệp Thiều An trầm mặc nửa ngày, phát ra âm thanh ý tứ hàm xúc không rõ: “… Ha hả.”
Thu Ngôn Dục rất yên lặng nhìn hắn, trong tròng mắt mang theo mấy phần linh động, không giống với bộ dáng thanh lãnh vừa rồi trong yến hội, nếu như không phải độ hảo cảm -89 rõ rõ ràng ràng nhắc nhở Thu Ngôn Dục không bình thường, Diệp Thiều An tuyệt đối sẽ cho rằng đây là một nhiệm vụ vô cùng vô cùng đơn giản.
Nhưng sự thực vừa vặn ngược lại, cái độ hảo cảm -89 này như một ngọn núi lớn xác xác thực thực đè trên đầu hắn.
Đến cùng, tại sao độ hảo cảm lại thấp đến -89 vậy hả?
Đêm lạnh như nước, gió tinh tế thổi, nửa ngày sau Diệp Thiều An phì cười một tiếng, hắn đánh giá Thu Ngôn Dục
từ trên xuống dưới, đột nhiên vươn bàn tay nâng cằm Thu Ngôn Dục lên, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của Thu Ngôn Dục.
Thu Ngôn Dục bình tĩnh mặc hắn đánh giá, đôi mắt cũng không thèm chớp một cái.
Tâm vững vàng tay tàn nhẫn.
Diệp Thiều An đã có một ấn tượng về Thu Ngôn Dục, tâm lý không khỏi xoắn xuýt lại, đem ra so sánh với Tây Mị Trạch, nếu Tây Mị Trạch là một con sói đang trên đường trưởng thành, vậy thì Thu Ngôn Dục chính là một con Lang Vương đã trưởng thành, quá trầm quá vững quá ác, không thể tìm thấy nơi nào có thể đột phá.
“Đây là cách truy
(theo đuổi)người của anh sao?” Diệp Thiều An cười nhạo nói, ngón tay của hắn nhẹ lướt qua cằm Thu Ngôn Dục, mang đến từng trận ngứa, hầu kết Thu Ngôn Dục trên dưới giật giật, ý cười nơi khóe mắt Diệp Thiều An càng sâu, “Từng truy người ta bao giờ chưa?”
“Chưa.” Thu Ngôn Dục thành thực lắc đầu, kiếp trước kiếp này, anh chỉ truy đóa hoa mân côi nhỏ này thôi.
“Thực sự là khó mà tin nổi.” Diệp Thiều An lắc lắc đầu, mạn bất kinh tâm cười nói: “Ngược lại tôi cũng không phải người không biết đứng dậy từ nơi vấp ngã, theo lý mà nói, tìm một người bạn trai mới cũng chẳng làm sao cả, chỉ là…”
“Dựa vào cái gì phải là anh?”
Diệp Thiều An ý tứ hàm xúc không rõ nhìn hắn, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng nhàn nhạt, Thu Ngôn Dục không tránh không né, nhìn thẳng vào Diệp Thiều An, không mặn không nhạt nói: “Dựa vào tôi là tuyệt nhất.”
“Ha ha ——” Diệp Thiều An không nhịn được cười to, hắn vỗ vỗ
vai
Thu Ngôn Dục, cười nói: “Có chí khí có can đảm, thực sự là anh hùng xuất thiếu niên nha.”
Tiếng cười hào sảng của hắn quá hấp dẫn người, Thu Ngôn Dục bất động thanh sắc điều chỉnh trái tim của mình một chút, anh biết từ trước tới giờ mỗi khi mình đối diện với đó hoa mân côi nhỏ này chẳng có chút định lực nào, vẫn là đánh giá thấp sức hấp dẫn chết người của hoa mân côi nhỏ.
Diệp Thiều An nhanh chân tiến về phía trước hai bước, sau đó quay đầu lại, nhướng mày nói: “Này, có đi không?”
“Theo tôi đi uống chén rượu, uống xong rồi cho tôi suy nghĩ một chút, thế nào?”
Dưới ánh trăng, hắn cười lộ liễu như ánh sáng duy nhất trong bóng đêm, long lanh động nhân.
“Được.”
——
Uống rượu đương nhiên phải tìm một nơi bí ẩn rồi.
Theo ý tứ của Diệp Thiều An tất nhiên là tới mấy club cao cấp, tính bảo mật của mấy club này đều cực kỳ cao, hơn nữa thiết bị trong phòng khách đều vô cùng hoàn thiện, có thể giúp người ta trải nghiệm những thú vui tuyệt vời nhất.
Tuy Thu Ngôn Dục không tỏ rõ ý kiến với đề nghị này, thế nhưng cũng không chạy xe tới club cao cấp theo
đề nghị
của Diệp Thiều An mà chạy tới một khu biệt thự có bối cảnh vô cùng thanh u.
“Ơ.” Diệp Thiều An không mặn không nhạt kêu một tiếng: “Nhà anh?”
“Ừ.” Thu Ngôn Dục gật gật đầu, cũng không nói nhiều.
“Chậc, anh như vậy khiến tôi không có cảm giác an toàn nha.” Diệp Thiều An ngồi trên xe tựa như cười mà không phải cười, cũng không có ý tứ muốn xuống xe.
“Thuận tiện.” Thu Ngôn Dục đưa ra một lời giải thích ngắn gọn, cho dù đối diện với cặp mắt lúc này có thể coi là ác liệt của Diệp Thiều An, anh cũng vô cùng bình tĩnh, tỉnh táo xuống xe điều chỉnh lối đi một chút, miễn cho bị người khác nhìn ra.
“Cũng không tiện.” Diệp Thiều An tựa như cười mà không phải cười nhìn Thu Ngôn Dục, sau đó lấy điện thoại di động của Thu Ngôn Dục gọi một cú điện thoại cho vệ sĩ của mình, hành động này rõ ràng đang nói với anh
trẫm ứ tin tưởng khanh, thế nhưng cố tình làm như chuyện đương nhiên vậy, không hề có ý tứ muốn che giấu, trái lại lộ ra vẻ vô cùng sòng phẳng và đáng yêu.
Hoa mân côi nhỏ của anh khả ái như vậy, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào không đáng yêu.
Thu Ngôn Dục dung túng cười cười, anh còn chưa muốn ra tay sớm như vậy, hoa mân côi nhỏ kiêu ngạo của anh đã cảnh giác rồi, anh đâu có ngu, sao có thể ra tay ngay khi hoa mân côi nhỏ chưa tín nhiệm anh cơ chứ.
Anh phải khiến hoa mân côi nhỏ cảm thấy mình là người có thể dựa vào, chứ không phải khiến hoa mân côi nhỏ lòng sinh cảnh giác lúc nào cũng muốn chạy trốn khỏi anh.
Diệp Thiều An nhìn biểu tình của Thu Ngôn Dục, không khỏi âm thầm cảm thán, bị người nghi vấn như thế cũng không bộc lộ một chút kẽ hở, nam nhân này cũng quá khó đối phó đi?
Quả nhiên thông tin đã biết vẫn quá ít, Diệp Thiều An dương dương tự đắc nhướn lông mày, bỏ điện thoại xuống, sau đó ung dung cùng Thu Ngôn Dục đi vào căn biệt thự nhỏ đằng kia.
“Không có ai?” Diệp Thiều An dương dương tự đắc nhướn lông mày, hỏi.
“Ừm.” Thu Ngôn Dục gật gật đầu, bật đèn của phòng khách lên, nhàn nhạt nói: “Vậy thuận tiện hơn.”
“Xí.” Diệp Thiều An ý tứ hàm xúc không rõ đáp một tiếng, nhìn trang trí xung quanh một chút, mạn bất kinh tâm nói: “Không thể tin được, gu thẩm mỹ của anh thật giống với tôi.”
“Hữu duyên.” Thu Ngôn Dục nhẹ nhàng dùng hai chữ ngăn chặn miệng Diệp Thiều An.
Nơi này đã từng do một tay anh và hoa mân côi nhỏ tự tay bố trí từng cái một, anh cũng chỉ là đặt mọi thứ về đúng vị trí của nó mà thôi.
Căn biệt thự này, đã từng là ngôi nhà ấm cúng nhất của bọn họ.
Bọn họ đã từng cùng nhau mua sắm, bọn họ đã từng cùng nhau bố trí nơi này, không nhờ vào bất kỳ kẻ nào, bọn họ từng chút từng chút một biến nơi này thành bộ dáng bọn họ muốn.
Sau đó tất cả những thứ này đều bị hoa mân côi nhỏ của anh phá huỷ.
Đôi mắt Thu Ngôn Dục càng đen hơn một tí, nửa ngày sau, anh nhẹ nhàng bật cười, thế thì có sao, hoa mân côi nhỏ của anh nếu dám
phá huỷ
nơi này, anh vẫn có thể
trùng kiến
nơi này lại như cũ, hoa mân côi nhỏ của anh vĩnh viễn không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh được.
Vĩnh viễn không bao giờ.
Hoa mân côi nhỏ tửu lượng không tốt, Thu Ngôn Dục biết thế, hoa mân côi nhỏ của anh rất ít khi uống rượu, nên không thể chống lại được chất cồn đang bốc lên, cho dù là loại rượu nồng độ thấp nhất cũng có thể say như chết, thế nhưng việc này cũng không an toàn.
“Muốn uống một chén không?” Thu Ngôn Dục bưng một chén rượu có sắc thái rực rỡ đặt trước mặt Diệp Thiều An, nhàn nhạt nói: “Có lẽ em bây giờ cần nó.”
“Hừ hừ.” Diệp Thiều An không tỏ rõ ý kiến, hắn bưng chén rượu kia lên, sắc thái rực rỡ khiến chén rượu ấy nhìn qua cực kỳ đẹp đẽ, lúc này
Diệp Thiều An đã có chút hỗn độn, bản thân hắn chưa bao giờ chạm vào rượu, cái thân thể này cũng không phải là người yêu thích uống rượu, bây giờ thấy tê dại hỗn độn cũng là một chuyện rất bình thường.
Diệp Thiều An uống một hớp, mùi vị kí©h thí©ɧ xông thẳng lên đại não, làm cho hắn chặt chẽ vững vàng rùng mình một cái, mùi vị đó đọng lại trong cổ họng lại mơ hồ lộ ra mấy phần ngọt ngào, trái lại khiến hắn cảm thấy mấy phần lâng lâng.
“Thật ngoan.”
Trên vành tai truyền đến từng trận ướŧ áŧ, Diệp Thiều An hơi rùng mình một cái, khắp nơi mờ mịt.
“Nếu như cứ mãi ngoan như vậy thì tốt biết bao.”
Một âm thanh giống như đang cảm thán vang lên bên tai nhưng không truyền tới đại não của hắn, người nào đó mạnh mẽ hôn lên môi của hắn, chất lỏng cuồn cuộn không ngừng kí©h thí©ɧ bị đưa vào bên trong vòm miệng của hắn, hắn muốn phản kháng, lại bủn rủn vô lực, chỉ có thể mặc cho chất lỏng đó theo cuống họng từng ngụm từng ngụm chảy vào dạ dày.
Ý thức càng thêm mông lung.
Ánh nhìn của Thu Ngôn Dục từ trên cao nhìn xuống Diệp Thiều An có mấy phần tối tăm, lộ ra mỉm cười ý tứ hàm xúc không rõ.
“Thời gian không nhiều lắm.” Anh nhẹ nhàng cắn vành tai của hoa mân côi nhỏ, lộ ra mỉm cười thỏa mãn,
“Ta từ rất lâu đã muốn làm như vậy rồi đó, hoa mân côi nhỏ của ta.”
“Đừng sợ…”
“Chỉ cần em vẫn là bé ngoan, vĩnh viễn là bé ngoan, không chạy trốn, không rời đi, cũng không vì người khác mà tính kế ta, càng không vì kẻ khác mà phá huỷ nhà của chúng ta…”
Tỉ mỉ hôn từng cái từng cái lên mặt Diệp Thiều An, lên môi, vành tai, ngón tay man mát thuận theo khe hở giữa quần áo trượt vào vòng eo gầy yếu, nụ cười trên khóe miệng Thu Ngôn Dục rộng ra một chút chút, trong tròng mắt mang theo sắc thái như mộng như ảo.
“Như thế này thật tốt, nếu chỉ có hai người chúng ta thì tốt biết bao…”
“Ta biết đóa hoa mân côi nhỏ cũng rất yêu thích một thế giới như vậy, đừng nóng vội, rất nhanh thôi, mong đợi của chúng ta sẽ thành hiện thực…”
“Ta sẽ vì em sáng tạo một… thế giới chỉ thuộc về hai người chúng ta.”
Thu Ngôn Dục cười ý vị thâm trường, anh ôm bế Diệp Thiều An lên khỏi chỗ ngồi, vững vàng đi lên lầu.