Diệp Thiều An nói, muốn bao nhiêu bình tĩnh có bấy nhiêu bình tĩnh, giống như đang nói “Hôm nay trời thật đẹp”,
lời được
lặp lại
mang theo một sự
tản mạn khó có thể miêu tả.
Tây Mị Trạch lạnh lùng nhìn Diệp Thiều An,
thoáng cái
đầu óc của gã chỉ còn giật mình và vui sướиɠ, trong nháy mắt đó, gã thậm chí còn muốn nói cho Diệp Thiều An biết, đúng, gã phải lòng hắn.
Thế nhưng không được.
Diệp Thiều An dựa vào gần gã lắm, Tây Mị Trạch biết Diệp Thiều An cố ý.
Hắn đang cố ý thăm dò gã.
Không liên quan đến việc hắn có thích mình không.
Hắn chỉ đang thăm dò mình mà thôi.
Hắn chỉ thăm dò mình mà thôi.
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ giảm xuống còn 79. 】
Lỡ như… thương thật thì sao? Lỡ như hắn cũng thương
mình thì sao? Diệp Thiều An… không phải kẻ thích lợi dụng tình cảm của người khác.
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến 80. 】
Yêu ư? Đừng có mà mộng hão nữa. Sao hắn lại yêu ngươi được chứ?
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ giảm xuống còn 76. 】
Nhưng hắn cũng không ghét hành vi thân mật của ta mà.
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến 79. 】
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống gián đoạn vang lên trong đầu, độ hảo cảm của Tây Mị Trạch dở dở ương ương chính là biểu hiện của việc gã đang đấu tranh tư tưởng nghiêm trọng, đột ngột, sắc mặt của
Tây
Mị Trạch bỗng nhiên biến đổi!
Có một sợi dây như dây thần kinh đột nhiên đứt đoạn
trong đầu, giây lát tiếng trống to tựa
sấm nổ vang lên như muốn nổ tung cả Ma cung!
—— có kẻ tấn công Ma giới!
Tầng ngoài cùng của Ma giới có một vòng phòng hộ bảo vệ toàn bộ Ma giới, mỗi khi nó gặp phải công kích, kết giới phòng hộ và phản kích của Ma cung được khởi động ngay
lập tức, đồng thời truyền thông báo khẩn tới toàn Ma cung, nhắc nhở chủ nhân Ma cung sớm có chuẩn bị.
Từng ấy năm tới nay, Ma giới chưa bao giờ bị động đến vậy!
“L*иg phòng hộ…” Sắc mặt Diệp Thiều An cũng trầm xuống
trong nháy mắt, “Bắt đầu tấn công rồi.”
Nói xong, hắn bước nhanh ra ngoài muốn rời khỏi Yến Thanh điện.
“Dừng lại ——!” Tây Mị Trạch lớn tiếng kêu lên, Diệp Thiều An cau mày quay đầu nhìn Tây Mị Trạch, vẻ mặt hắn hơi thiếu kiên nhẫn và cấp thiết, thậm chí ngay cả trong giọng nói cũng ẩn giấu
mùi thuốc súng.
“Bây giờ là thời điểm nguy cơ nhất của Ma giới.”
Tây Mị Trạch trầm mặc nhìn Diệp Thiều An sau đó nhanh chân đi về nơi Diệp Thiều An định tới, ánh mắt âm trầm đến cực điểm, gã đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười âm lãnh như rắn độc, cho dù sống trong Ma giới khí trời luôn luôn âm trầm này cũng khiến người ta cảm thấy phát lạnh từ tận đáy lòng.
“Đúng vậy, bây giờ là thời điểm nguy cơ nhất của Ma giới.”
Tây Mị Trạch chậm rãi nói thế, nhìn Diệp Thiều An
ý tứ hàm xúc không rõ.
“Ảnh Nhất, Ảnh Nhị, Ảnh Tam, Ảnh Tứ.” Tây Mị Trạch vững vàng nhìn chằm chằm đôi mắt của Diệp Thiều An, không bỏ qua bất kỳ biểu tình nào của hắn, gằn từng chữ một: “Để ý Diệp Thiều An, không cho phép hắn bước ra khỏi Yến Thanh điện một bước, lúc cần thiết có thể dùng thủ đoạn cưỡng chế.”
Diệp Thiều An kinh ngạc nhìn Tây Mị Trạch, tức đến nổ phổi nói: “Ngươi có ý gì?!”
“Ngươi còn tưởng rằng mình là An vương sao?” Tây Mị Trạch nhìn sắc tái nhợt trên mặt Diệp Thiều An dần đổi thành màu đỏ ửng của sự phẫn nộ, lòng gã như được lông tơ nhẹ nhàng
khẽ
quẹt qua
hơi ngứa ngáy, ánh mắt của gã sâu hơn mấy phần đùa cợt nói: “Vừa khôi phục ma lực đã coi mình thành An vương rồi? Đồ ngốc.”
“Ta đã nói rồi, Ma giới đã chẳng còn chuyện cần ngươi quan tâm nữa rồi.”
“Ma giới của ngươi đã chẳng còn cần ngươi nữa.”
Diệp Thiều An nhìn gã
thật sâu, đôi mắt đẹp đẽ khiến người thán phục dần dần yên tĩnh lại, hắn chợt nở nụ cười, nụ cười
thoáng qua song cũng rất
bi thương.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Ngươi nói đúng.”
Lời còn chưa dứt, Diệp Thiều An quay đầu bước vào trong Yến Thanh điện.
Hắn bước đi quyết tuyệt như muốn rời khỏi nơi không phải chỉ cần vài bước
ngắn ngủi
đã có thể thoát ra này, mà là cả Ma giới.
Nỗi thống khổ và sự thương cảm của hắn rõ ràng
quá mức, cho nên không một ai có thể quên mất.
Tây Mị Trạch nhìn bóng lưng của Diệp Thiều An, ngay cả bóng lưng hắn cũng tản ra nỗi tiêu điều, bước chân chầm chậm trầm ổn cũng mang theo sự trầm trọng khôn kể, cho dù không thể chính diện nhìn thấy Diệp Thiều An, Tây Mị Trạch cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Diệp Thiều An.
Chắc hắn đang đau lòng lắm.
Không có kẻ nào so với Tây Mị Trạch rõ ràng hơn địa vị của Ma giới trong lòng Diệp Thiều An.
Bị điều quý giá nhất vứt bỏ, tận tai nghe thấy mình không còn cần thiết nữa, thậm chí cả khi điều quý giá nhất của mình đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, ngay cả tư cách để bảo vệ nó Diệp Thiều An hắn cũng không có.
Chắc chắn rất đau lòng nhỉ.
Tây Mị Trạch nhìn bóng lưng của Diệp Thiều An, hắn chạy tới cửa đại điện, Tây Mị Trạch thậm chí có ảo giác rằng Diệp Thiều An không chỉ bước vào Yến Thanh điện mà còn rời khỏi thế giới của gã.
Tây Mị Trạch vốn định há miệng muốn nói gì đó, hơi cụp mí mắt xuống, cuối cùng không nói gì cả.
Để lần sau nói vậy.
Gã hơi chần chờ thầm nghĩ.
Lần tới ép hắn rời khỏi Yến Thanh điện là được rồi.
Diệp Thiều An lẳng lặng ngồi bên trong Yến Thanh điện chẳng nói chẳng rằng, Ảnh Nhất Ảnh Nhị Ảnh Tam Ảnh Tứ thức thời ẩn nấp trong bóng tối, Diệp Thiều An yên tĩnh như xác chết
ngồi im một góc, không cả thèm động đậy dù chỉ một cái, mãi đến tận khi hoàng hôn buông xuống.
Bầu trời Ma giới như được nhuộm bởi sắc đỏ quỷ dị như máu,
thoạt nhìn
màu đỏ ấy không có gì bất thường, cho dù là bốn tên ảnh vệ đã từng trải qua thí luyện âm u khủng bố nhất Ma giới cũng nảy lê sự âm lãnh và sợ hãi dưới đáy lòng, đó là một cảm giác rất khó hình dung, thứ cảm giác âm u ấy thậm chí còn khiến Ảnh Nhất cảm thấy sau lưng lạnh buốt.
Vào lúc này, Diệp Thiều An khẽ động.
“Ngươi quả nhiên không tin ta.”
Thanh thanh thản thản, vô dục vô cầu như đang nói một chuyện đương nhiên, cũng giống như sớm đã biết kết quả này, hoàn toàn không cần thương tâm thất lạc.
Tựa hồ chỉ là một câu trần thuật đơn giản.
Song dưới khóe mắt Diệp Thiều An, chậm rãi chảy xuống một dòng huyết lệ uốn lượn.
Tình cảnh ấy làm người ta thấy chua xót khó tả, Ảnh Nhất vốn tưởng rằng bao năm qua tâm địa y sớm đã như sắt đá nhưng trong thời khắc này cả trái tim y lại bị lay động.
Y thậm chí… còn cảm thấy khổ sở.
Diệp Thiều An nhắm mắt lại, thắt lưng thẳng tắp, lẳng lặng ngồi tại chỗ như đang ngủ lại như đang nhập định.
Nếu như không phải hắn vẫn đang hô hấp thì Ảnh Nhất thậm chí còn hoài nghi hắn đã chết.
Thuận theo độ cong gò má huyết lệ chậm rãi chảy xuống, Diệp Thiều An không nhúc nhích giống như đã chết, hơn nữa câu nói ý bình tĩnh như đang thuật lại.
Ảnh Nhất cũng bắt đầu cảm thấy lòng mình chua xót.
【 Kí chủ…ngài có khỏe không? 】Trầm mặc cả một buổi chiều,
cuối cùng
hệ thống 001 vẫn không nhịn được hỏi một câu:
【 Kí chủ chớ quên nhiệm vụ, tư tình nhi nữ có là gì đâu! Nhiệm vụ mới là trọng yếu nhất, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, 001 sẽ giúp ngài trở thành người thắng nhân sinh! 】
Diệp Thiều An:
【… 】
Hệ thống 001 thấy Diệp Thiều An không nói lời nào, thật sự cho rằng kí chủ nhà nó bị đả kích, nháy mắt lo lắng lo lắng nói:
【 Kí chủ! Ngày hôm qua ngài còn biểu thị mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát, sao hôm nay lại bị kinh sợ cơ chứ? Không phải sợ! Tà không thể thắng chính! Kí chủ ngài đừng sợ nha! 】
Diệp Thiều An:
【… 】
【 Kí chủ ngài nói chuyện đi! Ngài càng không nói tui càng thấy hoảng loạn đó! 】
Diệp Thiều An:
【 Ha ha. 】
【 Kí chủ ngài như vậy tui hoảng chết rồi!!! 】
Diệp Thiều An hít một hơi thật sâu, thầm nhắc nhở mình không thể đập chết 001.
Hệ thống 001 còn không biết nó vừa dạo một vòng Quỷ Môn Quan trở về, chỉ vô cùng đau đớn khuyên nhủ kí chủ nhà nó, nói cái gì mà sự nguy hại của nhi nữ tư tình mang lại, còn kém lấy mấy quyển kinh phật lải nhải bên tai Diệp Thiều An.
Diệp Thiều An nói:
【 Nói xong chửa? 】
【 Huhuhu kí chủ ngài rốt cuộc để ý tui rùi QAQ xem ra kinh phật rất có tác dụng nha, tui lại niệm thêm một quyển nữa đi.】
hệ thống 001 tràn đầy ý chí chiến đấu.
Diệp Thiều An:
【… 】
Diệp Thiều An chậm rãi nói:
【 Ta tính kế. 】
Hệ thống 001 mờ mịt nói:
【 A? 】
【 Ta tính kế, tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay đều do ta tính kế. 】
Diệp Thiều An không thể nhịn được nữa bảo:
【 Bất kể là Thương Thất hay là Tây Mị Trạch, thậm chí là tình cảnh hiện tại của mình, đều do ta tự tay tính kế, hiểu chửa? 】
【 Im lặng, giữ im lặng, có được
không? 】
Diệp Thiều An dùng một giọng điệu êm ái nói:
【 Nếu không, ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu, hiểu chửa? 】
Hệ thống 001:
【… Hiểu rồi ạ QAQ 】
Kí chủ nhà tui thật là đáng sợ!
【 Ngoan. 】
Diệp Thiều An rất giả tạo
khen hệ thống 001 một câu, bắt đầu suy tư tình thế trước mắt.
Trận này phe tiến công vừa xuất hiện đã cực kỳ hùng vĩ, tất nhiên là do Thương Thất, Tiên giới công kích sớm hơn ít nhất một tháng, Diệp Thiều An lãnh đạm nghĩ, tuy rằng sớm hơn một tuần thế nhưng dù sao cũng là tiến công bất ngờ, sự
chênh lệch
giữa hai phe địch ta cũng lớn, hơn nữa bên trong cao tầng Ma giới thậm chí có người của Tiên giới, cứ thế tính xuống hạ tầng, còn không biết có bao nhiêu kẻ nằm vùng trong Ma giới, Tây Mị Trạch chỉ khống chế Mặc Ân Hoa mà không gϊếŧ chết y cũng là vì muốn bắt được những tên này.
Nhưng vì có rất nhiều người, ngay cả Mặc Ân Hoa cũng không biết hết.
Tình báo lấy được từ trong miệng Mặc Ân Hoa lúc trước lại nói sớm
nhất một tháng sau
Tiên giới
mới có thể phát động tấn công lần thứ nhất, lần này đột nhiên xuất hiện tiến công, tất nhiên cũng do Tiên giới đủ ưu thế, nội chiến Ma giới vừa
mới
kết thúc, An vương bị tù, Tĩnh Quân tung tích không rõ, Mặc Ân Hoa lại bị cách chức, trong song vương tứ quân của Ma giới trực tiếp thiếu một nửa, sức chiến đấu của Ma giới quả thực là yếu nhất từ trước tới nay.
Mà Tiên giới bên kia, lại bao quát cả Tiên giới, Linh giới, Nhân giới, Yêu giới, lại còn vì nghe nói một tháng sau mới bắt đầu tiến công cho nên quân Quỷ giới vẫn chưa tới, cho dù Ma giới bên này có thể sử dụng Cổ Tân Y kiềm chế Nhân giới, đương nhiên điều kiện tiên quyết là người ta thật sự quan tâm tên thánh tử này, nếu không cũng coi như vô dụng.
Đương nhiên, Ma giới vẫn là sân nhà, tựa hồ cũng có một chút ưu thế?
Tây Mị Trạch vốn nghĩ muốn tương kế tựu kế một tháng sau an bài một trận chiến đẹp đẽ, lại không
nghĩ rằng tất cả những việc
này chưa bao giờ thuận theo kế hoạch của gã.
Diệp Thiều An câu lên một độ cong trào phúng
ở trong lòng, trên mặt lại chẳng thay đổi tí nào.
Bại, tựa hồ chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Mà bây giờ, hắn chỉ cần chờ đợi thôi.
Sau năm ngày, cửa điện Yến Thanh điện bị mở ra.
Diệp Thiều An đã không động đậy tròn
sáu ngày.
“Đi.” Tây Mị Trạch dùng sức nắm cánh tay Diệp Thiều An, máu tươi nhuộm đỏ áo giáp của gã khiến cho gã thoạt nhìn chật vật cực kỳ, “Đi!”
Diệp Thiều An cũng không thèm cử động.
“Vương!” Thân ảnh của Ảnh Nhất dần dần xuất hiện bên người Tây Mị Trạch, y bình tĩnh không lay động nói, “Diệp…điện hạ, đã sáu ngày không nhúc nhích.”
Trong tròng mắt Tây Mị Trạch chợt lóe các loại cảm xúc phức tạp, cuối cùng lại trở về vẻ ám trầm tối nghĩa khó phân biệt.
“Đi.”
Gã lạnh lùng nói: “Mở hệ thống phòng ngự cuối cùng của Ma cung, ta muốn dẫn
hắn rời khỏi đây.”
Gã chậm rãi lặp lại, như đang thuyết phục bản thân mình mình lại như muốn thuyết phục người khác.
“Đưa hắn rời khỏi đây, lưu lại một mồi lửa cuối cùng cho
Ma giới.”
“Ta là Ma vương, ta phải sống chết cùng Ma giới.”
“Mà hắn chỉ là một tên tù nhân, không có tư cách cùng Ma giới đồng sinh cộng tử.”