Chương 5

Tin tức vừa được đăng tải vài phút, đã có người trong nhóm chat phản hồi. Đó là khách hàng quen thuộc Giang Hủ, biết Giang Hủ mỗi cuối tuần về nhà đều sẽ mang theo đồ nấu ăn bán trong trường, nên mỗi lần vào giờ này anh đều cố ý chú ý theo dõi tin nhắn trong nhóm.

Người kia trong nhóm hỏi vài câu, sau đó báo vị trí của mình.

Giang Hủ nhìn lướt qua.

Người kia ở cổng trường Đại học, có vẻ như vừa mới tan học.

Lúc này trong nhóm không có người khác trả lời tin nhắn, Giang Hủ không chần chừ, xách theo túi đi về phía cổng trường. Hơn nửa tiếng sau, cậu đến cổng trường.

Lúc này số người tụ tập ở cổng trường đã không còn nhiều như trước, nhưng vẫn có một số xe đỗ bên đường, từng nhóm người đứng tụm năm tụm ba.

Giang Hủ dựa vào vóc dáng cao ráo, đứng tại chỗ nhìn quanh một vòng, nhanh chóng tìm thấy khách hàng quen thuộc của mình.

"Dư học trưởng." Giang Hủ đi đến chào hỏi.

Dư Thư Tân đang đứng ở trước cửa xe, cùng em trai ngồi ghế sau trò chuyện, nghe tiếng gọi, anh quay đầu nhìn lại, lập tức cười nói: "Cậu đến rồi."

Giang Hủ đi đến trước mặt Dư Thư Tân, nhanh nhẹn đóng gói đồ ăn Dư Thư Tân đã đặt, cậu đưa túi qua: "Tổng cộng là 64 đồng."

Dư Thư Tân tay trái nhận lấy túi, tay phải tiện tay lấy điện thoại từ túi áo ra, mở WeChat tìm khung chat với Giang Hủ, trực tiếp chuyển khoản 200 đồng.

"Số tiền còn lại là phí ship của cậu." Dư Thư Tân nói, "Vất vả cậu rồi."

Giang Hủ cũng không ngại ngần, thoải mái nhận chuyển khoản trước mặt Dư Thư Tân, cậu cất điện thoại đi: "Cảm ơn Dư học trưởng, em xin phép đi trước."

Dư Thư Tân nói: "Đi thôi."

Giang Hủ cúi đầu, xoay người đi rồi.

Dư Thư Tân thu hồi ánh mắt khỏi bóng dáng Giang Hủ, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, học đệ này có phải hay không lại cao thêm rồi? Rõ ràng lần trước gặp mặt còn chỉ cao hơn anh một cái đầu.

Vừa nghĩ, anh vừa đưa túi trong tay cho em trai trong xe: "Này, đây là món đồ ăn cậu mong chờ."

Ngồi trong xe là Dư Tân Vũ, em trai ruột của Dư Thư Tân, nhỏ hơn anh hai tuổi, năm nay mới lên lớp 10, là một Omega. Cậu vươn tay nhận lấy túi, nhưng đầu lại ngoảnh ra sau, ánh mắt dính chặt vào bóng dáng Giang Hủ đang dần dần khuất tầm mắt.

"Anh, người đó chính là người anh nói sao?" Dư Tân Vũ hỏi.

"Ừ." Dư Thư Tân lên tiếng.

Anh năm nay học lớp 12, là phó chủ tịch hội học sinh, cũng là một lần tình cờ, anh biết được hoàn cảnh gia đình của Giang Hủ, vốn định giúp Giang Hủ xin học bổng trong trường, nhưng Giang Hủ sĩ diện, không chỉ không đồng ý mà còn lẩn trốn anh.

Hành động tốt bụng của Dư Thư Tân bị coi như lòng lang dạ thú, anh tự nhiên cũng không vui, trong hơn nửa năm, mỗi lần gặp Giang Hủ, anh đều tỏ ra lạnh nhạt, cho đến hai tháng trước, biết được Giang Hủ bán đồ ăn trong trường, anh dựa vào ý tưởng có thể giúp đỡ được gì thì giúp, nên đã tham gia vào nhóm chat WeChat, mới dần dần thay đổi thái độ với Giang Hủ.

"Em thấy anh ấy không giống như anh nói vậy." Dư Tân Vũ năm trước nghe anh trai oán giận nhiều lần, cũng tức giận thay anh một thời gian dài, còn tưởng rằng Giang Hủ là một Alpha tự ti, ngoại hình và diện mạo đều không ra gì, đối mặt với người khác thì sợ sệt, rụt rè. Nhưng vừa rồi, Alpha này cư xử rất thoải mái, hơn nữa chân dài vai rộng, thân hình thẳng tắp, chỉ có điều tóc hơi dài, che khuất trán và lông mày, còn đeo một cặp kính đen, nhìn rất giống một mọt sách không thích nói chuyện.

“Cậu ta gần đây thay đổi không ít.” Dư Sách Mới nói, “So với trước kia dễ gần hơn, tuy rằng vẫn không thích nói chuyện, nhưng trước kia sĩ diện cao, hay làm khổ bản thân.”

“Đúng là thay đổi nhiều.” Dư Tân Vũ nhướng mày, “Một Alpha sĩ diện sẽ không mang theo thứ này đi lại trong trường học.”

Dư Thư Tân cười khúc khích: “Thứ này? Vậy mà em còn vì thứ này mà đặc biệt chạy ra cổng trường chờ anh.”

“Thật sự ngon mà!” Dư Tân Vũ bĩu môi, nũng nịu nói, cậu ném túi sang một bên, sau đó đổi chủ đề, “Đúng rồi, anh, anh biết anh họ gần đây đi xem mắt không?”

“Biết.” Dư Thư Tân nói, “Cô út không phải nói anh họ rất thích Alpha đó sao? Còn mong Alpha đó gặp mặt lần thứ hai.”

Dư Tân Vũ sắc mặt dần tối sầm: “Vấn đề chính là ở đây.”

Dư Thư Tân hỏi: “Có vấn đề gì?”

“Alpha đó không thích anh họ, nhưng lại không nói, lừa anh họ như đứa ngốc hai ngày, hôm qua bọn họ lần thứ hai đi chơi, anh họ cố ý đẩy xã giao, trang điểm cả buổi, vui vẻ hớn hở đi ra ngoài, kết quả cơm trưa chưa ăn xong đã tức giận đùng đùng về nhà.”

Dư Thư Tân cũng nhăn mày, trầm tư một lát, hỏi: “Alpha đó có phải là tiểu thiếu gia Từ gia không?”

“Chính là thiếu gia Từ gia trong trường học của bọn anh.” Dư Tân Vũ dựa ra sau, không vui nói, “Cũng không biết anh họ lúc về nhà gặp ai, dù sao hiện tại ai cũng biết chuyện anh họ bị từ chối, mất mặt lớn.”

Dư Thư Tân nghe đến đó, không khỏi im lặng, trong đầu hiện ra một cái tên ——

Từ Tử Huy.

Nhân vật phong vân của trường học, ngay cả học sinh ngoại giáo cũng nghe qua Alpha chất lượng tốt.

**

Hôm nay là ngày đại thiếu gia Bạch gia về nước, Bạch gia cố ý tổ chức một bữa tiệc tẩy gió cho người thừa kế này.

Nhưng nói là tiệc tẩy gió, kỳ thật giống một buổi xã giao hơn, Bạch gia đã mời tất cả các gia tộc có tiếng đến, tụ tập trên một du thuyền hạng sang mới mua, còn mời không ít minh tinh nổi tiếng lên sân khấu.

Lúc này đã là 9 giờ tối, bóng đêm đen đặc như mực bao trùm toàn bộ du thuyền, đứng trên boong tàu, có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ trên bờ, cảnh đêm như một dải sáng rực rỡ, quay đầu nhìn lại khoang thuyền hai tầng, bên trong vẫn nhạc nhẽo tưng bừng.

Tháng mười đã sang thu, gió đêm thổi trên mặt, lạnh buốt.

Trên boong tàu có không ít người, có người ra ngoài nói chuyện phiếm, có người ra ngoài uống rượu, có người đợi trong khoang thuyền đến chán nản nên ra ngoài hít thở không khí.

Kim Gia Nguyệt thuộc về loại cuối cùng.

Hôm nay xã giao, nói quan trọng cũng không quan trọng, nói không quan trọng cũng không phải. Có thể tùy tiện ứng phó cho qua. Anh khoác lên người bộ vest đen tuyền chỉnh tề, tuy rằng được cắt may bởi thương hiệu nổi tiếng, độ thoải mái được đảm bảo, nhưng vẫn không thoải mái bằng mặc đồ ở nhà nghỉ ngơi.

Tối nay gặp không ít người, uống không ít rượu, cảm giác say khướt, đầu óc choáng váng, bị gió lạnh thổi một hồi lâu mới cảm giác ý thức dần dần trở về.

"Gia Nguyệt." Có người gọi anh, "Thì ra cậu ở đây a, tôi tìm cậu đã lâu."

Kim Gia Nguyệt dựa vào lan can, hai tay đan sau lưng, tư thế rất là tùy ý, mặc cho gió đêm thổi mái tóc đen được xịt keo của anh rối tung.

Quay đầu nhìn lại, người đến là bạn tốt của anh, Đào Quang Tễ.

Đào Quang Tễ cũng là một Omega, nhưng lại khác với anh. Nếu nói anh là Omega không giống Omega nhất, thì Đào Quang Tễ chính là Omega giống Omega nhất. Đào Quang Tễ cao khoảng 1m7, môi hồng răng trắng, dáng người thanh mảnh, nói chuyện ôn tồn hòa nhã, cười rộ lên khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.

Đào Quang Tễ bước đến trước mặt Kim Gia Nguyệt, ngửa đầu nhìn Kim Gia Nguyệt cao hơn mình nửa cái đầu, hỏi: "Sao cậu lại ra đây? Có phải bởi vì vừa rồi đυ.ng tới Alpha Lục gia kia hay không?"

Lão nhị Lục gia là một Alpha nam, từng cùng Kim Gia Nguyệt xem mắt vài lần. Hắn ta thực sự cảm thấy hứng thú với Kim Gia Nguyệt, nhưng lại chịu không nổi tính khí xấu của Kim Gia Nguyệt, vài lần qua đi vẫn không thể chịu đựng được, xám xịt bỏ chạy.

Nhưng mà Kim Gia Nguyệt đã gặp vô số đối tượng tương thân, sớm đã quên Alpha Lục gia kia. Anh xoay mặt về phía biển, ngữ khí bình đạm: "Bà tôi lại giới thiệu cho tôi một Alpha."

"Lại giới thiệu một người?" Đào Quang Tễ kinh ngạc không thôi, cũng bò lên lan can, "Nhưng lần trước cậu tương thân, Alpha kia căn bản không như lời người giới thiệu nói, cuồng vọng tự đại, tiểu não cũng chưa phát dục đầy đủ hết liền ra gây tai họa cho người khác."

Alpha kia thật là kỳ lạ, nhìn trúng gia nghiệp Kim gia cùng thân phận người thừa kế duy nhất của Kim Gia Nguyệt, lại cảm thấy Omega không nên ngồi vào vị trí cao như vậy, lời nói đều ám chỉ Kim Gia Nguyệt sau này đem gia sản giao cho hắn ta xử lý, chính mình ở nhà sinh một Alpha và một Omega, chăm sóc con cái cho tốt là được.

Kim Gia Nguyệt cũng không phải ăn chay, trực tiếp hẹn người giới thiệu cùng người nhà của Alpha kia ra, trước mặt một bàn người chế nhạo Alpha kia đến mức không ngẩng đầu lên được.

Đương nhiên, sau sự kiện đó, không còn ai dám giới thiệu đối tượng cho Kim Gia Nguyệt, bà của Kim Gia Nguyệt vì thế gấp đến độ đêm không thể ngủ, gần đây không biết lại liên hệ với ai, lại còn giới thiệu một Alpha lại đây.

"Nghe nói là học sinh cấp 3 Alpha xuất sắc nhất thành phố A, mới học lớp 11, học tập thành tích ưu dị, ngoại hình điều kiện ưu tú." Giọng Kim Gia Nguyệt nói chuyện lẫn trong gió đêm, không thể đọc ra cảm xúc, "Còn nói Alpha kia chưa bao giờ tiếp xúc với Omega, mọi chuyện đều không hiểu lắm, bởi vì tuổi quá nhỏ, cho nên cần một Omega lớn tuổi dẫn đường một chút."

Nói tới đây, Kim Gia Nguyệt ngừng lại một chút, anh quay đầu về phía Đào Quang Tễ, giơ lên khóe miệng tràn ngập ý vị trào phúng.

“Cậu tin sao? Quang tễ.”

Đào Quang Tễ lắc đầu lia lịa, tỏ ra không tin: "Quỷ mới tin, giờ đây Alpha nào không phải mười mấy tuổi đã bắt đầu tìm Omega lên giường? Loại ngây thơ không tiếp xúc qua Omega này chỉ tồn tại trong phim truyền hình thôi."

Nói xong, Đào Quang Tễ hạ giọng, tò mò hỏi: "Nói lại, Alpha nhà ai vậy? Đúng là có bản lĩnh."

Kim Gia Nguyệt xoay người, ánh mắt lướt một vòng trên boong tàu, cuối cùng dừng lại ở một người đang dựa vào lan can uống rượu giải sầu cách đó không xa.

Đào Quang Tễ theo ánh mắt của anh nhìn lại, nhận ra người kia sau, biểu cảm lập tức trở nên vui sướиɠ khi người gặp họa: "Kia không phải Triệu Chước sao? Nghe nói ngày hôm qua hắn mới bị Alpha tương thân đá, Alpha kia cũng là một học sinh cao trung, hình như là tiểu thiếu gia Từ gia, mới mười mấy tuổi đi, hắn còn muốn trâu già gặm cỏ non, kết quả bị người ta chơi đùa như con khỉ."

Nói xong câu cuối cùng, Đào Quang Tễ không thể kìm nén được nụ cười trên mặt.

Bọn họ là mấy Omega từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Triệu Chước lại vì một vài chuyện nhỏ mà không ưa Kim Gia Nguyệt, thường xuyên tìm Kim Gia Nguyệt gây chuyện, chuyện Kim Gia Nguyệt xem mười mấy mối đều không thành cũng là do Triệu Chước truyền ra ngoài.

Triệu Chước làm người khắc nghiệt, bụng dạ hẹp hòi, không ít lần bởi vì chuyện tương thân mà chê cười Kim Gia Nguyệt, lần này Triệu Chước té ngã ở tương thân, miễn bàn Đào Quang Tễ có bao nhiêu vui vẻ.

Nhưng chỉ trong một giây, Kim Gia Nguyệt chậm rãi mở miệng: "Tôi nói Alpha kia chính là tiểu thiếu gia Từ gia."

Nụ cười trên mặt Đào Quang Tễ lập tức cứng lại: "Hả?"

Kim Gia Nguyệt bổ sung: "Tôi đã đồng ý rồi, tuần sau gặp Alpha kia một lần, miễn cho bà nội tôi lại muốn khóc lóc cả ngày."

Đào Quang Tễ: “……”