Chương 32

Thời Vi Quân lười biếng để ý đến chồng, chuyển sự chú ý sang con trai đang ngồi im lặng đối diện.

Kim Gia Nguyệt kết hợp các đặc điểm của họ. Cậu trông giống ông ấy, nhưng tính cách lại rất giống Kim Tụng. Cả hai cha con đều bướng bỉnh như một con lừa trong một thời gian dài, và cần được yêu cầu hòa giải.

Thời Vi Quân không biết điều này là tốt hay xấu.

"Ba đã gọi cho bác sĩ Trịnh, bác sĩ Trịnh đã kể cho ba nghe về tình hình của con." Thời Vi Quân hiểu rằng con trai ông không thích nói về những điều này, nếu có thể thì cậu sẽ không nói ra. Nhưng ông không thể không nói, có chút chuyện nhất định phải thẳng thắn đối mặt: "Bây giờ nói cho ba và ba lớn biết, các con có dự định gì?"

Nghe vậy, Kim Tụng cũng ngước mắt lên nhìn Kim Gia Nguyệt.

Đồ ăn đã được bảo mẫu bưng lên bàn, bây giờ đã hơi nguội.

Kim Gia Nguyệt cụp mắt xuống, nhìn đĩa rau diếp luộc đặt trước mặt, cậu suy nghĩ hồi lâu rồi nói không chút cảm xúc: “Bà nội giới thiệu cho con một alpha, con trai thứ của Từ gia. Không biết hai người có biết anh ấy không. Con đã gặp anh ấy một lúc, và cảm thấy ổn. Anh ấy là người duy nhất trong số rất nhiều alpha con từng gặp mà không ghê tởm. Con dự định sẽ cố gắng để có được. Nếu thành công, chúng con sẽ ở bên nhau. Nếu không, con sẽ không liên lạc với các alpha khác trong tương lai.

Thời Vi Quân đoán được câu trả lời này. Ông ngồi thẳng dậy và liếc nhìn Kim Tụng.

Hiển nhiên Kim Tụng không hài lòng với câu trả lời này, lông mày nhíu lại đến mức có thể bắt ruồi.

Thời Vi Quân thúc cùi chỏ vào Kim Tụng: "Anh không phải còn bận việc sao? Anh lên lầu trước đi."

Kim Tụng ngạc nhiên: “Anh bay về hơn hai tiếng đồng hồ mà thậm chí còn chưa ăn gì. Chuyện gì có thể xảy ra với anh vậy?”

"Anh chính là có việc phải làm." Thời Vệ Quân thúc giục "Nhanh lên."

Kim Tụng: "..."

Được rồi, ông ấy hiểu rồi.

Thế là Kim Tụng đói bụng đi lên lầu, sau đó xuống ăn đồ thừa của hai cha con.

Bảo mẫu không có ở đó, Kim Tụng đã rời đi, chỉ còn lại hai cha con Thời Vi Quân và Kim Gia Nguyệt trong nhà ăn. Họ cũng là hai omega nên dễ nói chuyện hơn.

"Nếu việc này không thành, con dự định ở như vậy cả đời sao?" Thời Vệ Quân hỏi.

“Đúng vậy.” Kim Gia Nguyệt kiên định nói, cậu đã sớm suy nghĩ sâu xa chuyện này. “Nếu gặp được người thích hợp, con sẽ tiếp nhận, nhưng sẽ không chủ động tìm kiếm nữa.”

Cậu nói vậy nhưng bản thân cũng hiểu rằng với tính cách của mình, nếu không chủ động, có lẽ cậu sẽ cô độc cả đời.

Cậu biết rõ mục đích của những alpha không bị tính khí nóng nảy của mình ngăn cản mà càng trở nên can đảm hơn. Anh biết rất rõ rằng mình không thể cưới những alpha đó chứ đừng nói đến việc sinh con cho họ.

Vẻ mặt của Thời Vi Quân khá nghiêm nghị, sau một lúc im lặng, ông nói: “Việc kết hôn hay không chỉ là chuyện thứ yếu, nhưng con cũng biết sự khác biệt về thể chất giữa alpha và omega. Nếu không có dấu ấn của alpha thì con sẽ càng ngày càng khó có thể sống sót qua thời kỳ động dục sau này.”

Kim Gia Nguyệt nói: "Bác sĩ Trịnh đã đề cập với con về một loại chất ức chế mới. Vì nhiều lý do, chất ức chế đó không có trên thị trường. Con đã nhờ trợ lý của mình liên hệ với nhóm R&D. Nếu mọi việc suôn sẻ, con muốn tiêm nó luôn. Dù nó có hiệu quả hay không thì đây cũng là một giải pháp.”

"Nếu chất ức chế đó không bao giờ xuất hiện trên thị trường thì sao?" Thời Vi Quân hỏi.

"Vậy thì tiếp tục đi." Kim Gia Nguyệt nhìn vào mắt cha omega của mình, "Con không thể tự mình nghỉ việc chỉ vì đến kỳ. Con cũng không muốn như vậy, ba nên hiểu cho con nhé, ba nhỏ."

Thời Vi Quân đột nhiên nghẹn ngào, một lúc lâu sau mới ôm trán đau đầu nói: "Quên đi, con đã gần ba mươi rồi, con có thể tự mình quyết định. Vừa rồi trên sân thượng, bà ngoại con có thúc giục con kết hôn không?”

Khi Thời Vi Quân và Kim Tụng quay lại, trước tiên họ tìm Kim Gia Nguyệt, tuy nhiên, họ nhìn thấy Kim Gia Nguyệt và Tân Nam đang nói chuyện trên sân thượng nên phải xuống tầng dưới chờ đợi.

Kim Gia Nguyệt ậm ừ: “Bà ngoại muốn con kết hôn sớm và sinh con.”

"Bà của con sống ở một thời đại khác với con, với một môi trường khác và suy nghĩ khác. Ba không thể nói rằng bà ấy làm điều đó là có ích cho con, những gì bà ấy làm đã gây ra rắc rối cho con hay không? Nhưng bà là bà của con. Cứ nghe lời bà nói, vào tai này ra tai kia, đừng để trong lòng".

Kim Gia Nguyệt ậm ừ.

"Còn con trai thứ hai của Từ gia." Thời Vi Quân dừng lại, "Bất cứ khi nào con cảm thấy anh ta không còn tốt nữa, hãy đá anh ta đi. Đừng lo lắng quá, cha lớn của con và ta chắc chắn sẽ đứng về phía con."

Kim Gia Nguyệt ậm ừ, cuối cùng nói: "Cảm ơn ba nhỏ."

Thời Vi Quân chỉ thở dài. Ở đầu bên kia, Giang Hủ sau khi cúp điện thoại vẫn đứng trước bồn hoa, đủ loại chuyện tràn ngập trong đầu, anh đành phải sắp xếp từng cái một.

Đầu tiên là việc anh thay mặt Từ Tử Huy đi xem mắt với Kim Gia Nguyệt.

Diễn biến của chuyện này có thể nói là hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của Giang Hủ. Vốn dĩ anh không có ý định can thiệp vào cốt truyện của nguyên tác, nhưng vì lý do nào đó, có thể là do không chấp nhận được cách làm của Từ Tử Huy, hoặc cảm thấy Kim Gia Nguyệt một mình đã đạt được thành tựu to lớn không nên bị ràng buộc bởi mối quan hệ tồi tệ như vậy, vì vậy anh vẫn can thiệp.

Mặc dù điều này cũng bị nghi ngờ là lừa dối tình cảm của Kim Gia Nguyệt, nhưng anh thực sự không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn.

Anh chỉ có thể kéo dài thời gian.

Nếu đẩy thời gian tới đêm Từ Tử Huy và Kim Gia Nguyệt lần đầu gặp nhau, chỉ cần Kim Gia Nguyệt không đến đó, cốt truyện sẽ thay đổi.

Về mối quan hệ của anh với Kim Gia Nguyệt và danh tính của anh...

Người trước nói thì dễ, anh không nghĩ Kim Gia Nguyệt hiện tại thích mình đến vậy, chỉ cần chuyện này tiếp tục, sau này họ có thể dễ dàng đến được với nhau, điều quan trọng là thân phận của anh, không phải thiếu gia sáng chói của nhà họ Từ. Anh là một người đàn ông có xuất thân khác, một người qua đường có vẻ ngoài bình thường và không có ý thức tồn tại, không biết Kim Gia Nguyệt có cảm thấy ghê tởm khi biết sự thật hay không.

Nhưng điều này nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.

Nghĩ đến đây, Giang Hủ liền nghĩ tới bảng biểu mình làm lúc chiều. Lúc đó anh nghĩ rằng đưa Kim Gia Nguyệt vào bệnh viện chủ yếu là vì cảm thấy có lỗi, nên giờ mới làm nó, giờ nghĩ lại hành vi của mình dường như đã vượt quá giới hạn.

Sau này mình phải cẩn thận hơn và không đưa ra bất kỳ ám chỉ nào cho Kim Gia Nguyệt.

Thứ hai là vấn đề nợ nần của gia đình.

Giang Hủ đang đau đầu làm cách nào để đưa số tiền này cho Lý Quyên. Anh chắc chắn Lý Quyên sẽ không yên tâm khi nhận số tiền lớn như vậy, nhưng khoản nợ của gia đình lại rất cấp bách.

Ban đầu anh định chuyển một phần tiền cho Lý Quyên dưới dạng tiền thưởng sau khi có kết quả bài kiểm tra giữa kỳ. Bây giờ sau khi suy nghĩ kỹ, anh quyết định quay lại tuần này để xem thái độ của Lý Quyên.