Chương 13

Mọi người tụ tập ngày càng đông ở hành lang bên ngoài, tiếng ồn ào náo động thành một mảng. Alpha và Omega đều nhìn xung quanh dò xét, còn có không ít Beta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tò mò hỏi han.

Giang Hủ cảm thấy có chuyện không lành, lòng nóng như lửa đốt. Anh chen qua đám người, bước nhanh về phía cửa.

Chưa đến cửa nhà vệ sinh Omega, đã thấy một nữ Omega hoảng hốt chạy ra.

"Từ Tử Huy đâu?" Nữ Omega vừa chạy vừa gọi, "Từ Tử Huy?"

Giang Hủ sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, vội vàng tiến lên: "Tôi đây!"

Nữ Omega hỏi: "Anh là bạn đời của vị tiên sinh kia sao?"

Giang Hủ nói nhanh: "Tôi là bạn của anh ấy."

"Vị tiên sinh kia không biết bị kí©h thí©ɧ bởi cái gì, có lẽ là kỳ mẫn cảm đầu tiên đến, tình hình của anh ấy hơi nguy hiểm." Nữ Omega nói kỳ mẫn cảm mới động dục, chỉ là cách nói này tương đối thô tục, trước mặt một Alpha xa lạ, nữ Omega không tiện nói quá trắng ra. Cô chỉ tay vào nhà vệ sinh, "Mọi người đều ra ngoài rồi, anh vào xem đi."

Bình thường, Alpha bước vào nhà vệ sinh Omega chắc chắn sẽ bị lên án, nhưng hiện tại tình huống đặc biệt, Giang Hủ trong lòng sốt ruột, cũng không rảnh lo nhiều như vậy.

Nói lời cảm ơn với nữ Omega, anh quay đầu vọt vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh Omega rộng hơn nhà vệ sinh Alpha rất nhiều, hai dãy phòng cách nhau kéo dài về phía trước, ở giữa là bồn rửa tay dài gần bằng phòng, hai bên đều có, mỗi bên đều có gương soi sát đến sạch sẽ.

Giang Hủ thuận tay đóng cửa nhà vệ sinh, tưởng chừng như sẽ mở máy lọc không khí trong nhà vệ sinh lên mức cao nhất, nhưng khi tìm thấy nút mở, anh phát hiện cường độ lọc khí đã được ai đó tốt bụng điều chỉnh đến chế độ khẩn cấp.

Không khí tĩnh lặng bị tiếng ầm ầm của máy lọc không khí lấp đầy.

Nếu Giang Hủ là một Alpha có cảm giác bình thường, thì ngay khi anh bước vào nhà vệ sinh, sẽ bị bao phủ bởi hormone nồng nặc của Omega trong phòng.

Đáng tiếc là anh không cảm nhận được gì cả.

Trong nhà vệ sinh toàn bộ là pheromone của Kim Gia Nguyệt, nồng nặc đến mức có thể ảnh hưởng đến lý trí của bất kỳ Alpha nào bước vào nhà vệ sinh, chỉ riêng Giang Hủ không hề bị ảnh hưởng bởi pheromone.

"Kim tiên sinh?" Giang Hủ vừa tìm vừa gọi, "Kim tiên sinh, anh ở đâu?"

Kim Gia Nguyệt không trả lời.

Giang Hủ gọi nửa ngày, không thể không cất cao giọng: "Kim Gia Nguyệt!"

Cửa của mỗi phòng đều tự động đóng lại bất kể bên trong có người hay không, Giang Hủ không còn cách nào khác, chỉ có thể thử đẩy cửa từng phòng một. Khi đẩy đến phòng bên phải thứ hai, cửa phòng không mở ra, bị khóa trái từ bên trong.

"Kim Gia Nguyệt?" Giang Hủ mừng rỡ trong lòng, lại sốt ruột vỗ vỗ cửa, "Anh ở bên trong sao?"

Nửa ngày sau, bên trong mới vang lên tiếng Kim Gia Nguyệt yếu ớt: "Cậu đi ra ngoài, đừng đυ.ng vào tôi."

Giang Hủ đứng cách cửa nói: "Anh có tiện mở cửa ra không? Tôi đưa anh đi bệnh viện."

Kim Gia Nguyệt nói đứt quãng, giống như đang chịu áp lực gì đó, khi nói chuyện còn hơi thở dốc: "Tôi gọi điện thoại cho tài xế đến, anh đi trước đi, hôm nay cứ như vậy."

Giang Hủ sao có thể bỏ mặc Kim Gia Nguyệt trong tình huống này?

Chưa nói đến việc Kim Gia Nguyệt là một Omega, huống chi anh còn mang danh Từ Tử Huy, nếu Kim Gia Nguyệt xảy ra chuyện gì, Từ Tử Huy chắc chắn sẽ chịu liên lụy.

"Anh mở cửa ra trước đi." Giang Hủ nói, "Chờ tài xế của anh đến đây quá chậm, gần đây có bệnh viện đa khoa số 3, lái xe qua đó chỉ mất vài phút, tôi đưa anh qua đó trước."

Hormone của Kim Gia Nguyệt đã toả đến mức độ cao, tuy rằng Giang Hủ không hiểu rõ lắm ảnh hưởng của hormone giữa Alpha và Omega, nhưng đây rõ ràng không phải là một dấu hiệu tốt.

Thấy Kim Gia Nguyệt vẫn không chịu mở cửa, Giang Hủ tiếp tục khuyên nhủ: "Nếu anh không yên tâm với tôi, tôi cũng chỉ đưa anh đến trên xe, lại nhờ một Omega khác hỗ trợ đưa anh đi bệnh viện, anh thấy thế nào?"

Cuối cùng cũng có tiếng động từ trong khe cửa.

Răng rắc một tiếng.

Cửa mở ra.

Khi Giang Hủ nhìn rõ tình hình bên trong, anh lập tức hiểu ra lý do Kim Gia Nguyệt không muốn mở cửa.

Kim Gia Nguyệt không biết từ lúc nào đã cởϊ áσ khoác, vo tròn trong tay, cậu chỉ mặc chiếc áσ ɭóŧ màu trắng bên trong, thiết kế cổ áo khá rộng, lại như bị cậu kéo mạnh ra, xương quai xanh hoàn toàn lộ ra, làn da trắng nõn dưới ánh đèn sáng nổi lên từng mảng hồng nhạt khiến người ta sợ hãi.

Cậu trông vô cùng chật vật, mái tóc đen rối tung, đôi mắt đào hoa xinh đẹp ươn ướt, không biết có phải là do nước mắt hay không, cả lông mi trên và dưới đều ướt đẫm.

Giang Hủ khựng lại một chút, tầm mắt như bị dính chặt, theo bản năng hướng sang một bên, nhưng anh nhanh chóng nhớ ra mục đích của mình, lại cố gắng dời mắt về.

Tuy nhiên, mí mắt anh hơi cụp xuống, ánh mắt chỉ dừng lại ở vị trí dưới ngực của Kim Gia Nguyệt.

"Anh cảm thấy thế nào?" Giang Hủ hỏi, "Có thể đi được không?"

Kim Gia Nguyệt một tay xách theo quần áo, một tay chống cửa, tuy rằng nhìn còn bình tĩnh, nhưng quần áo sau lưng cậu đã bị mồ hôi thấm ướt, sức lực đang nhanh chóng bị rút khỏi cơ thể, cậu miễn cưỡng chống đỡ hai chân run rẩy nhẹ.

Nghe Giang Hủ hỏi, Kim Gia Nguyệt thực sự cảm thấy buồn cười.

Nghe thử xem.

Đây là câu hỏi mà một Alpha có thể hỏi ra sao?

Bất kỳ ai đã học qua kiến thức sinh học cơ bản đều biết, mỗi Alpha và mỗi Omega khi đến một độ tuổi nhất định đều sẽ đến kỳ động dục kỳ, để giải quyết sự bối rối của kỳ động dục chỉ có hai cách, một là sử dụng thuốc ức chế, một là tiến hành đánh dấu giữa Alpha và Omega.

Tất nhiên, Alpha hạnh phúc hơn Omega nhiều, kỳ động dục của Alpha ổn định và thời gian ngắn, mỗi tháng chỉ một hai ngày, nhu cầu đánh dấu cũng không lớn, chỉ cần sử dụng thuốc ức chế kịp thời là có thể vượt qua một cách ổn định, so sánh mà nói, Omega thì phiền toái hơn nhiều, không chỉ kỳ động dục mỗi tháng kéo dài đến bốn năm ngày, mà động dục còn có thể xuất hiện sớm hoặc muộn do tâm trạng không tốt, sức khỏe không tốt, thậm chí là giả động dục.

Rõ ràng, lúc này đây Kim Gia Nguyệt đang gặp phải tình trạng giả động dục.

Chỉ vì ăn một ít xoài trong món cơm rang.

Giả động dục tuy không đáng coi trọng nhưng có thể dẫn đến nguy hiểm cho tính mạng nếu không được xử lý nghiêm túc.

Từ Tử Huy thản nhiên hỏi cậu còn có thể đi hay không. Omega nào động dục mà có thể tự mình đi đến bệnh viện? Kia không phải Omega, đó là chiến binh thép!

Kim Gia Nguyệt trước đó không muốn mở cửa, một mặt là không muốn bị Từ Tử Huy nhìn thấy mình chật vật, một mặt là sợ hãi Từ Tử Huy nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của chiếm tiện nghi của mình.

Nhưng nghĩ lại, Từ Tử Huy không toả ra hormone nhiều, sao lại chiếm tiện nghi của cậu? Không có hormone ảnh hưởng, Từ Tử Huy một cái Alpha ở chỗ cậu giống như beta bình thường.

Hiện tại xem ra, Từ Tử Huy thật đúng là đúng như người giới thiệu nói:

Đối với việc động dục dốt đặc cán mai.

Kim Gia Nguyệt cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình của mình, vừa vì sự đơn thuần của Từ Tử Huy mà cảm thấy may mắn, lại vì một Alpha đối với mình hormone đầy trời thờ ơ mà cảm thấy tâm tình phức tạp, loại trải nghiệm này sợ là đời này độc nhất vô nhị.

"Tôi không có sức lực, đi không được." Kim Gia Nguyệt ngồi phịch xuống bồn cầu, chống đầu gối thở dốc. Mặt cậu đỏ bừng, cố gắng hết sức để không đưa tay ra sờ.

Giang Hủ chú ý đến chiếc giỏ đồ đặt bên cạnh bồn cầu, vội nói: "Cậu không phải có thuốc ức chế trong tay sao? Cậu tạm thời dùng một chút đi."

"Vô dụng." Kim Gia Nguyệt hít vào nhiều thở ra ít, mồ hôi trên trán chảy từng giọt xuống sống mũi. Cậu gập người, vẻ mặt rất khó chịu, nhưng vẫn giải thích: "Giả động dục cũng là động dục. Thuốc ức chế che lấp khí vị thông thường không có tác dụng."

Giang Hủ bước tới, xoay ba lô ra trước người, sau đó quỳ xuống: "Anh lên đi, tôi cõng anh đi bệnh viện."

Kim Gia Nguyệt ngẩng đầu, nhìn vào lưng Giang Hủ.

Giang Hủ mặc áo sơ mi khá rộng rãi, nhưng sau khi anh cử động, áo sơ mi lập tức căng chặt. Vải dệt mỏng manh phác họa rõ ràng hình dạng phần lưng của Giang Hủ.

Lưng của tên nhóc này khá rộng.

Kim Gia Nguyệt thầm nghĩ, ánh mắt nhìn chòng chọc.

Giang Hủ đợi một lúc mà không thấy Kim Gia Nguyệt có động tĩnh gì, tưởng rằng đối phương không bằng lòng, anh nghiêng đầu nói: "Anh có thể đặt áo khoác lên lưng tôi, yên tâm, tôi sẽ không sàm sỡ, chỉ đưa anh đến xe."

Lời còn chưa dứt, Kim Gia Nguyệt đột nhiên bò lên, nhưng không như lời Giang Hủ, cậu không đặt áo khoác giữa hai người mà tiếp tục cầm trên tay. Cậu nói: "Đưa tôi trực tiếp đến bệnh viện."

Nhiệt độ cơ thể của Kim Gia Nguyệt rất cao, dù cách hai lớp quần áo, nhưng hơi nóng vẫn truyền đến da lưng của Giang Hủ.

Giang Hủ đến thế giới này hơn hai tháng, đây là lần đầu tiên anh có tiếp xúc gần gũi với một Omega như vậy. Nói không ngại là không thể, anh cố gắng kiềm chế những cảm xúc khác trong lòng và cõng Kim Gia Nguyệt đứng lên.

Mặc dù Kim Gia Nguyệt là một Omega cao 1 mét 8, nhưng Giang Hủ vốn dĩ thể nhược, lần đầu tiên suýt chút nữa không đứng lên.

May mắn chỉ là suýt chút nữa.

Nhất định phải rèn luyện cho thật tốt sau này!

Giang Hủ lại một lần nữa hạ quyết tâm, cắn răng cõng Kim Gia Nguyệt đi ra ngoài.

Cửa đóng nhờ Kim Gia Nguyệt hỗ trợ mở, vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy hai nhân viên công tác mặc đồng phục màu đen vội vã chạy tới.

"Quý khách, hai người không sao chứ?" Nhân viên công tác vất vả chen lấn từ đám đông ra, thở hổn hển nói, "Có cần chúng tôi gọi xe cứu thương cho hai người không?"

"Cảm ơn, không cần." Kim Gia Nguyệt lên tiếng, gục mặt vào vai Giang Hủ, giọng nặng nề, "Chúng tôi tự đi bệnh viện."

Nhân viên công tác nghe vậy, gật đầu nói: "Đi thôi, chúng tôi sẽ dọn đường cho hai người."

Giang Hủ cõng Kim Gia Nguyệt đi ra ngoài, phát hiện bên ngoài bị một đám người ăn dưa không rõ chân tướng, hiếu kỳ chen lấn chật kín, anh quay đầu nhìn thoáng qua, trong tầm mắt thấy Kim Gia Nguyệt che kín mặt mình, mới chen vào đám người.

Cùng lúc đó, hai nhân viên công tác đi hai bên hỗ trợ dọn đường.

Giang Hủ không ngửi thấy mùi pheromone trên người Kim Gia Nguyệt, nhưng những người khác ngửi thấy được, tiếng xì xào bàn tán không ngừng.

"Có thể là đã đến kỳ động dục."

"Thật thảm, đột nhiên đến kỳ động dục ở nơi công cộng, không chuẩn bị gì cả, đây không phải là muốn người ta xấu hổ sao?"

"Nhưng bạn đời của anh ta ở đây mà, sao không để bạn đời đánh dấu?"

"Có thể chỉ là bạn bè thôi, tuy bạn bè cũng có thể đánh dấu tạm thời, nhưng về sau khó nói chuyện.”

"Omega đều như vậy, Alpha không hề hỗ trợ, xem ra đây là bạn thật, Alpha kia không có ý nghĩ gì ngoài tình bạn với Omega kia."

Giang Hủ nhanh chóng đi đến cửa thang máy, nhân viên công tác hỗ trợ ấn nút gọi thang, anh cảm ơn nhân viên công tác, thấy cửa thang máy mở ra, nhấc chân bước vào.

Mùi pheromone của Kim Gia Nguyệt lập tức tràn ngập thang máy, may mắn là chỉ có hai Beta trong thang máy, họ không cảm nhận được gì.

Chỉ có Alpha Giang Hủ giống như Beta, sắc mặt không hề thay đổi.

Chỉ có Kim Gia Nguyệt ôm chặt cổ Giang Hủ, gục mặt vào cổ Giang Hủ, tiếng thở ngày càng nặng nề phả vào da Giang Hủ.

Giang Hủ khẽ nhún vai: "Kim tiên sinh?"

Kim Gia Nguyệt đã ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mãi mới ừ một tiếng.

Giang Hủ mồ hôi túa ra trên cổ và trên trán, hai tay dần dần mất sức, vì vậy bế Kim Gia Nguyệt lên cao hơn, mới nói: "Cố gắng thêm chút nữa."

Kim Gia Nguyệt nói "ừ", nhưng tiếng thở dốc còn nặng hơn cả tiếng nói.

Ra đến đường cái trước trung tâm thương mại, Giang Hủ vẫy taxi, đặt Kim Gia Nguyệt lên ghế sau, bản thân đứng bên cửa xe do dự một lát, rồi cũng ngồi xuống.

"Tài xế, phiền toái đi bệnh viện số 3."

Vừa dứt lời, Kim Gia Nguyệt thở phì phò mở miệng: "Đi bệnh viện Yểu Giai Tư Lập."

Tài xế không nghe rõ, hỏi lại: "Đi đâu?"

Giang Hủ đành phải sửa miệng: “Đi bệnh viện Yểu Giai tư lập, phiền toái nhanh một chút.”

"Được." Tài xế khởi động xe, quay đầu xe một cách dứt khoát.

Chiếc xe đột nhiên lắc mạnh, Kim Gia Nguyệt vốn đã mệt mỏi nên ngã vào lòng Giang Hủ.

Giang Hủ cứng đờ, ôm ba lô và áo khoác của Kim Gia Nguyệt. Anh cảm thấy những chuyện xảy ra ngày hôm nay đã vượt qua giới hạn của việc chung sống giữa anh và Kim Gia Nguyệt. Bây giờ, anh nên đỡ Kim Gia Nguyệt ngồi dậy.

Nhưng Kim Gia Nguyệt thở dốc bên tai anh, như sắp ngạt thở, anh không thể nào hạ tay xuống.

Ngay lúc anh đang bối rối, đầu Kim Gia Nguyệt dọc theo bờ vai của anh dần dần trượt xuống.

Trượt xuống.

Lại trượt xuống.

Cuối cùng gục lên tay anh đang ôm ba lô và áo khoác.

Giang Hủ: "..."

Anh ngồi im như tượng đá.

Lái xe liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu, lắc đầu nói: "Này, tôi không thúc ép cậu, nhưng Omega nhà cậu đang bị bệnh, cậu cũng không chăm sóc người ta tử tế. Chưa nói đến việc ôm, cậu ít nhất cũng phải cho người ta nằm thoải mái chứ."

Giang Hủ im lặng một lúc, đành buông tay, vứt ba lô và áo khoác sang một bên, để đầu Kim Gia Nguyệt gối lên đùi mình.

"Bây giờ mới đúng." Tài xế cười nói. "Đừng tưởng tôi là Beta mà không biết Omega đều không dễ dàng. Cậu là Alpha của người ta, cậu không chăm sóc người ta thì ai chăm sóc?"

Giang Hủ: "..."

Anh rất muốn nói rằng mình không phải là Alpha của Kim Gia Nguyệt.

Alpha của Kim Gia Nguyệt lúc này có lẽ đang nằm trong biệt thự nhà mình, thong dong gọi điện thoại video với một Omega khác là Chiêm Hoài Hiên.

Nghĩ đi nghĩ lại.

Thôi bỏ đi.

Nói ra cũng chẳng ích gì, không cần thiết phải giải thích với ai.