Chương 10

Giang Hủ cầm điện thoại di động, biểu cảm có chút rối rắm. Anh đang suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Kim Gia Nguyệt hay không.

Lý do là vì đã hơn nửa giờ trôi qua kể từ khi anh gửi tin nhắn WeChat cho Kim Gia Nguyệt, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Lúc này là 9 giờ rưỡi sáng, không còn sớm.

Chẳng lẽ Kim Gia Nguyệt còn chưa rời giường?

Giang Hủ cảm thấy huyệt Thái Dương của mình lại bắt đầu ẩn ẩn nhức nhối. Anh vốn định sắp xếp một buổi gặp gỡ giữa Kim Gia Nguyệt và Từ Tử Huy trong vòng một ngày, nhưng Kim Gia Nguyệt lại không theo lẽ thường.

Tuy nhiên, suy nghĩ từ một góc độ khác, điều này có thể chứng tỏ Kim Gia Nguyệt cũng rất bài xích buổi gặp gỡ này?

Nếu đúng như vậy, có lẽ anh có thể tiết kiệm được một ít thời gian.

Nghĩ đến đây, Giang Hủ dần dần bình tĩnh lại. Anh cất điện thoại vào túi, đứng tại chỗ và tập trung quan sát dòng người qua lại.

Cách một con đường, tài xế liên tục liếc nhìn Kim Gia Nguyệt qua gương chiếu hậu. Kim Gia Nguyệt đang ngồi với tư thế thoải mái, hai chân bắt chéo, điện thoại di động đặt trên đùi, màn hình đen. Cậu chống cằm bằng một tay và nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tài xế muốn hỏi họ muốn ở đây bao lâu, nhưng lại thôi và nuốt lời vào.

Lại qua một lúc lâu, cuối cùng cũng có tiếng động từ ghế sau.

Tài xế quay đầu nhìn lại, phát hiện Kim Gia Nguyệt đã cầm điện thoại di động và ngồi thẳng dậy, có vẻ như chuẩn bị xuống xe.

Tài xế vội vàng hỏi: "Kim tiên sinh, ngài muốn xuống xe sao?"

Kim Gia Nguyệt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ừ một tiếng.

Tài xế lập tức mở cửa xe, đi vòng ra phía sau và cung kính mở cửa cho Kim Gia Nguyệt.

Kim Gia Nguyệt bước ra khỏi xe với một chiếc chân thon dài, ánh mắt của cậu liên tục nhìn chằm chằm vào một chỗ trên đường đối diện. Nhàn nhạt nói: "Lái xe đi, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, anh đến đón tôi."

Tài xế liên tục gật đầu: "Được, Kim tiên sinh."

Kim Gia Nguyệt chỉnh sửa lại quần áo, đi về phía ngã tư đèn xanh đèn đỏ. Khi đèn chuyển sang màu xanh, cậu đi theo dòng người sang đường đối diện.

Đối diện là thư viện tỉnh, gần đường có một đài phun nước lớn, ở giữa có một cầu thang rộng rãi cách khoảng mười mét dẫn lên cổng chính thư viện.

Lúc này đã qua giờ cao điểm vào thư viện, không có người xếp hàng trên cầu thang, chỉ có người qua lại. Do đó, một nam sinh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đứng trước cầu thang phá lệ dễ thấy.

Đương nhiên.

Nói là thấy được cũng không phải là thấy được như vậy.

Bởi vì nam sinh này ăn mặc quá khác biệt so với người qua đường.

Khi khoảng cách gần hơn, Kim Gia Nguyệt không kiêng nể gì mà đánh giá Alpha ngốc nghếch này.

Nói thật, Alpha này khác xa so với tưởng tượng của cậu. Cậu nghĩ rằng những Alpha xuất thân từ gia đình giàu có đều giống như những đối tượng gặp gỡ trước đây của mình, kiêu ngạo, tự luyến, cuồng vọng, và coi thường người khác. Họ không chỉ ăn mặc lòe loẹt như chim công, mà còn không bao giờ đến đúng giờ, thậm chí còn muốn nói chuyện phiếm vào buổi sáng dù đến sớm vài phút.

Kim Gia Nguyệt đoán Alpha này có thể chờ hắn bao lâu, vài phút, hơn mười phút, nhưng cậu không nghĩ tới Alpha này có thể cái gì cũng không làm mà chờ hơn nửa giờ.

Nhưng không giống những Alpha khác.

Khó trách có thể khiến cho Triệu Chước hứng thú.

Giang Hủ một lần nữa lấy điện thoại ra, tìm trong danh bạ số điện thoại của Kim Gia Nguyệt. Anh suy nghĩ mãi vẫn quyết định gọi điện thoại cho Kim Gia Nguyệt.

Nếu Kim Gia Nguyệt đúng như anh suy đoán là người bài xích xem mắt, vậy anh cũng có thể mượn cớ để hủy bỏ buổi xem mắt lần này.

Ngón tay cái còn chưa kịp ấn gọi, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một bóng người. Giang Hủ vội vàng thu ngón tay lại, theo bản năng quay đầu nhìn.

Từ xa có một người đi tới.

Đối phương hẳn là một Omega, cũng là nam giới, mặc một bộ vest kaki bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, bên dưới là quần jean ống đứng màu sáng. Trang phục tuy đơn giản nhưng toát lên khí chất lạnh lùng, cả người tản ra một loại uy thế của người thuộc tầng lớp thượng lưu. Dù sở hữu một khuôn mặt đẹp, nhưng cũng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Ngay khi đối diện với người đó, Giang Hủ cảm thấy căng thẳng, không hiểu sao lại có cảm giác lo lắng như khi đối mặt với hiệu trưởng hồi trước.

Anh theo phản xạ tự nhiên dời mắt đi, nhưng chưa đầy hai giây, lại chợt nghĩ người kia có khả năng chính là Kim Gia Nguyệt, vì vậy đành cố gắng lấy hết can đảm nhìn lại.

Đối phương đang tiến về phía mình.

Là Kim Gia Nguyệt?

Giang Hủ không dám chắc chắn, vì anh chưa từng xem qua ảnh chụp của Kim Gia Nguyệt từ Từ Tử Huy.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng 5 mét, sau đó càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…

Khi chỉ còn cách hai mét, tim Giang Hủ đập thình thịch, anh hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Omega đó.

"Xin chào." Anh căng thẳng mở lời, "Xin hỏi là anh Kim..."

Lời còn chưa dứt, Omega kia đã lướt qua anh.

"..." Giang Hủ sững sờ tại chỗ, ngay sau đó nhẹ nhàng thở ra, trong lòng trào dâng một chút may mắn.

Không phải Kim Gia Nguyệt thì tốt.

Khí chất của Omega kia quá mạnh mẽ, rất giống ba mẹ và hiệu trưởng hồi cao trung của anh. Nhờ phúc của ba mẹ và hiệu trưởng, hiện tại anh sợ nhất chính là loại người này.

Giang Hủ nghĩ mà sợ, hít một hơi, một lần nữa cầm điện thoại lên gọi cho Kim Gia Nguyệt. Vào lúc anh chuẩn bị đưa điện thoại lên tai, thì đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng chuông từ phía sau.

Tiếng chuông cực kỳ gần, như vang lên ngay sau lưng anh.

Giang Hủ hoảng sợ, vội vàng quay người, suýt chút nữa đυ.ng phải Omega đang đứng sau lưng mình. Không biết Omega kia đã quay lại từ lúc nào, như ma quỷ xuất hiện không một tiếng động, trong tay cầm chiếc điện thoại đang reo, mặt không biểu cảm nhìn đối diện với anh.

Giang Hủ: "..."

Xong rồi, cảm giác lo lắng đó lại ập đến.

Omega thấp hơn anh một chút, chỉ cao khoảng 1m8, tuy rằng tầm mắt hướng về phía trước nhìn Giang Hủ, nhưng khí chất toát ra từ trong xương cốt không hề có ý ngước nhìn người khác.

Omega chậm rãi giơ chiếc điện thoại đang reo lên, đưa màn hình về phía Giang Hủ.

Trên màn hình hiển thị một chuỗi số điện thoại lạ.

Cậu hỏi: "Đây là số điện thoại của anh?"

Giang Hủ: "..."

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc cùng với ngữ khí như đang nghe cấp dưới báo cáo công việc, không thể nào nhầm được, chính là Kim Gia Nguyệt.

Giang Hủ có chút tuyệt vọng, tình huống dường như còn tệ hơn so với anh dự đoán. Anh hiểu rõ bản thân mình hơn bất kỳ ai, biết rõ ưu và khuyết điểm của mình, cũng biết mình sợ hãi nhất loại người và loại chuyện gì.

Anh sợ nhất chính là người như Kim Gia Nguyệt.

Ài……

“Là tôi.” Giang Hủ cắt ngang cuộc gọi, tiếng chuông điện thoại của đối phương đột nhiên im bặt, anh căng da đầu mở miệng, “Anh là Kim tiên sinh sao?”

“Ừ.” Kim Gia Nguyệt nhét điện thoại lại vào túi, thái độ lạnh nhạt, “Tôi chính là Kim Gia Nguyệt.”

“Lần đầu gặp mặt, tôi là Từ Tử Huy.” Giang Hủ theo quy trình làm bộ tự giới thiệu, vốn dĩ nói được thuộc làu lời thoại nhưng lại bị anh nói lắp bắp.

Biểu cảm Kim Gia Nguyệt hơi đổi, thản nhiên chờ Giang Hủ nói xong, sau đó hỏi: “Cậu rất sợ tôi?”

Giang Hủ theo bản năng muốn gật đầu, may mà anh phản ứng kịp thời, lập tức lắc đầu: “Không thể nào.”

Loại chuyện này sao có thể thừa nhận?!

Nhưng Kim Gia Nguyệt không bỏ qua: “Vừa rồi khi tôi giả vờ không quen biết cậu, cậu có phải nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm hay không?”

“...” Giang Hủ chột dạ đến mức suýt ngừng thở, chính lúc hoang mang, bỗng nhiên bắt được điều gì đó, anh kinh ngạc hỏi, “Thì ra anh nhận ra tôi?”

Kim Gia Nguyệt nói: “Nơi rộng lớn như vậy chỉ có một mình cậu đứng đây, chẳng phải rất rõ ràng sao?”

Giang Hủ hỏi: “Vậy anh vì sao giả vờ không quen biết tôi?”

Kim Gia Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát, cười như không cười mà nói: “Đùa cậu chơi.”

Giang Hủ: “...”

Kỳ thật Kim Gia Nguyệt trước đó còn có một câu không nói —— Xem cậu ngốc nghếch, liền muốn đùa cậu chơi.

Chờ hai người tiến vào thư viện, đã là hơn 10 giờ sáng, khu tự học của thư viện chật kín người, Kim Gia Nguyệt đi theo Giang Hủ ở lầu hai tìm một vòng, không tìm được chỗ nào phù hợp cho hai người, liền đứng ở cửa thang máy bất động.

Kim Gia Nguyệt cũng không nói lời nào, lãnh mi mắt lạnh, một bộ không vui vẻ.

Giang Hủ tốt tính tình mà nói với cậu: “Anh ở chỗ này chờ được không? Phía trên còn có lầu 3, lầu 4 và lầu 5, tôi đi lên tìm xem, tìm được chỗ rồi nhắn tin WeChat cho anh.”

Kim Gia Nguyệt thực sự đẹp trai, chẳng sợ biểu cảm lạnh lùng như phủ một tầng sương giá, đi ngang qua Alpha cũng không có ai không quay đầu lại nhìn cậu, trong mắt mỗi Alpha đều có vẻ kinh diễm.

Trừ bỏ Giang Hủ đang ở gần.

Cả một đường đi, đừng nói đến cảm thấy kinh diễm trước nhan sắc của Kim Gia Nguyệt, số lần Giang Hủ nhìn thẳng vào Kim Gia Nguyệt cũng ít đến đáng thương, ngẫu nhiên vài lần chạm mắt với Kim Gia Nguyệt, liền như bị bỏng, vội vàng quay đầu đi.

Đây là có chuyện gì?

Cậu ăn người sao? Hay là mắt cậu sẽ phun lưu huỳnh?

Nhìn làm con mọt sách này bị dọa.

Kim Gia Nguyệt đã sớm quen với việc người khác chú ý đến mình, không để ý đến ánh mắt của những Alpha đó, chỉ thầm nghĩ về loạt biểu hiện kỳ quặc của Giang Hủ.

Một lát sau, cậu nói: “Tôi khát, thư viện này không có nước sao?”

“Có, nhưng muốn tự mang ly nước.” Giang Hủ nói, “Nhưng bên cạnh máy ATM có một máy bán tự động, tôi đi mua nước cho anh, anh muốn uống gì?”

Kim Gia Nguyệt nói: “Một chai nước khoáng là được.”

“Được rồi, chờ một lát.”

Giang Hủ nói xong liền đi, anh chân rất dài, đi nhanh về phía trước, trong chớp mắt đã đi ra xa mấy mét.

Kim Gia Nguyệt nhìn theo bóng dáng Giang Hủ, cảm thấy có gì đó không ổn.

Đúng lúc này, điện thoại rung lên báo hiệu tin nhắn mới.

Mở khóa màn hình, cậu thấy tin nhắn từ Đào Quang Tễ.

"Hẹn hò thế nào? Cậu Từ Tử Huy cũng đưa cậu đi thư viện à? Người ta thế nào? Có lạnh nhạt như Triệu Chước bọn họ nói không?"

Kim Gia Nguyệt cúi mắt nhìn tin nhắn.

Rốt cuộc cậu cũng nhận ra điều gì đó kỳ quái.

Sau khi hẹn hò với Từ Tử Huy, Triệu Chước và những người khác đều phàn nàn về tính cách của anh ta, nói rằng Từ Tử Huy quá lạnh nhạt, như khúc gỗ, chọc cũng không chọc được, đá cũng không đá được, ít nói, đắm chìm trong thế giới riêng của mình.

Nhưng Từ Tử Huy đối với cậu lại không như vậy, cậu cảm thấy Từ Tử Huy rất sợ mình, giống như học sinh sợ thầy giáo, hoặc cấp dưới sợ lãnh đạo, chỉ cần cậu ra lệnh, Từ Tử Huy sẽ lập tức chạy đi làm.

Nghĩ đến đây, Kim Gia Nguyệt bật cười.

Cậu đâu phải là sói lang hổ báo.

Những Alpha trước đây hẹn hò với cậu đều coi cậu như một miếng thịt mỡ, chỉ có người này là khác biệt, chỉ nhìn anh cũng như muốn cướp mạng.

Kim Gia Nguyệt vừa suy nghĩ vừa soạn tin nhắn trả lời. Khi viết đến tin nhắn thứ hai, cậu lại nghĩ đến điều gì đó, khiến động tác trở nên chần chừ.

Còn một điều kỳ quái nữa là…

Hình như cậu chưa bao giờ ngửi thấy pheromone của Từ Tử Huy.