Không khí ẩm ướt. Mang một chút mùi mốc, lọt vào khí quản của Tang Giao.
Tang Giao đầu óc choáng váng nặng chĩu rồi bất tỉnh, cậu ho khan hai tiếng do ngửi thấy mùi khó chịu.
Tay chân ê ẩm như nhũn ra, sau gáy đau nhức, đoán chừng người đánh gục cậu đã dùng rất nhiều sức.
“Tỉnh rồi?” Hệ thống đột nhiên nói, “… Cậu bị nhốt, ở tầng hầm của viện nghiên cứu hôm qua cậu bước vào, một nơi tương tự như phòng giam. Không có giường, nhưng có phòng tắm bên cạnh.”
Âm thanh cơ học của hệ thống đã kí©h thí©ɧ não của Tang Giao khiến cậu tỉnh táo hơn rất nhiều.
"... Tại sao tôi lại bị nhốt? Ai đã đánh tôi ngất xỉu?" Cổ họng của Tang Giao khô khốc, vừa ngứa ngáy vừa khàn giọng, cậu chỉ mơ hồ nhớ mình đã bị đánh ngất khi vào viện nghiên cứu.
“Nó liên quan đến nhiệm vụ cốt lõi và không thể tiết lộ được.” Giọng nói của hệ thống trở thành chính thức.
Tang Giao "ồ" lên một tiếng, cậu chống người và từ từ ngồi dậy, mò mẫm đi được hai bước, tìm một góc rồi im lặng nép vào.
“Cậu có định đợi ở đây không?” Hệ thống hỏi.
“Vì tôi đã bị bắt, nên phải có thứ gì đó để lợi dụng tôi. Hẳn sẽ không để tôi yên... Dù sao thì tôi cũng không thể thoát ra được." Tang Giao thông minh một cách hiếm thấy.
Sự im lặng đến chết người.
"Cạch", tiếng cái gì mở ra. Sau đó, có một tiếng sột soạt, và "cạch" đóng lại.
“Đồ ăn. Một cái bánh mì trắng, một hộp sữa, còn chưa hết hạn sử dụng.” Bởi vì Tang Giao không nhìn thấy, cho nên hệ thống tạm thời đảm nhiệm đôi mắt của cậu.
Tang Giao đứng dựa vào tường, đi đến chỗ đồ ăn dưới sự hướng dẫn của hệ thống, cầm lấy bánh mì và sữa, sau đó thu vào trong góc.
Hệ thống nghe thấy âm thanh Tang Giao từ từ ăn bánh mì như động vật nhỏ, do dự một chút, nhưng vẫn hỏi:
“Tang Giao, cậu ở đây cảm thấy rất không an toàn sao?”
Tang Giao nuốt miếng bánh mì vào miệng uống một ngụm sữa khác, trên khuôn miệng hồng hào có một vệt sữa, cậu cẩn thận thè lưỡi ra liếʍ một vòng, lông mi rũ xuống:
"Hồi nhỏ... Đói quá vào bếp trộm bánh mì bị dì nhốt dưới hầm. Trời tối lắm, sau ba ngày, ngày nào cũng chỉ có một ly nước."
Vì vậy, cậu luôn thích nhiều loại thức ăn khác nhau.
Cậu không muốn bị nhốt, và cũng không muốn đói lần nữa.
Hệ thống im lặng. Nó muốn an ủi cậu, nhưng nó không biết phải nói gì cho tốt. Nhiều thứ chỉ có thể tự mình cảm nhận, dù người khác đứng ở góc độ nào cũng có thể không hiểu hết tâm trạng của người trải nghiệm lúc đó. Vì vậy, nó chỉ đổi thêm vài cây kẹo mυ"ŧ và nhét chúng vào túi Tang Giao.
“Lúc tâm tình không tốt thì có thể ăn.”
Tang Giao cười nhẹ: “Tôi phát hiện mỗi lần an ủi tôi đều sẽ mua kẹo mυ"ŧ, không sợ tôi cố ý bán thảm lừa cậu một vố sao?"
“Không biết.” Nó trả lời khẳng định.
Tang Giao không nhìn thấy, nhưng hệ thống có thể nhìn thấy bờ vai run rẩy của cậu, đuôi tóc có chút ẩm ướt, mồ hôi lạnh chảy ra từ chiếc cổ trắng ngần, nhưng cậu vẫn đang ăn bánh mì một cách quý trọng. Vẻ đẹp đầy mâu thuẫn và mong manh này khiến bất cứ sinh vật nào cũng không thể cưỡng lại được và không thể không thương xót.
“Vậy thì tôi sẽ nhận lời trước, cậu phải nhớ rằng tôi nợ cậu rất nhiều điểm tặng lại rồi.” Tang Giao lấy ra một cây kẹo mυ"ŧ, đưa xuống mũi ngửi, mi mắt cong lên.
Đại khái mất khoảng ba hay bốn ngày. Lần đầu tiên, Tang Giao nghe thấy một cuộc trò chuyện mơ hồ vách bên cạnh. Cậu lập tức yêu cầu hệ thống giúp truyền tin, sau đó nghe thấy một giọng nói quen thuộc lại xa lạ.
Quen thuộc vì nó khá giống giọng của A Sinh.
Không quen là bởi vì - giọng nói đó lạnh lùng, sâu lắng, mượt mà và có logic, đó không phải là giọng của tang thi A Sinh, người đã ở bên cậu hơn 20 ngày.
Âm thanh buồn tẻ của dây xích kéo trên mặt đất và cuộc nói chuyện giữa hai người họ có thể nghe thấy trong giọng nói truyền tin-
"... Anh đúng là máu lạnh như cha mẹ mình. Anh chỉ biết nghiên cứu, thậm chí còn không quan tâm đến cái quái gì được ngoài nghiên cứu, và anh thậm chí còn mang cả người của thế giới ra làm thí nghiệm.”
Giọng “A Sinh” lạnh lùng và cứng rắn, lộ ra vẻ ghê tởm và ghê tởm.
Giọng nói kia thấp hơn nhiều so với "A Sinh", chất giọng của anh ta tuyệt đẹp nhưng cũng lạnh lùng:
"Không, cậu sai rồi. Đây là yêu cầu của liên bang, tôi chỉ để ý làm. Dụng cụ và ống nghiệm trong phòng thí nghiệm nằm trong tầm kiểm soát của tôi, nhưng những thứ lan tỏa ra ngoài là do bọn họ không kiểm soát được."