Chương 5

Một

Ninh Nhất nhận thấy từ sau khi đến làm việc Tần Phong liền có chút bất bình thường, mỗi ngày ngoài nhìn chằm chằm vào bụng cậu thì chuyện gì cũng đều không làm, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt sâu xa nắm tay cậu hỏi han ân cần.

Ninh Nhất thấy rằng, quá nửa là do hắn uống thuốc uống đến choáng váng rồi, nếu không cũng là do thời kỳ phát tình lại đến. Cậu nói ra suy đoán cơ trí của mình cho các đồng nghiệp đang tò mò, rồi nhận được một cái nhìn khinh bỉ, và những cái vỗ vai tầng tầng lớp lớp của đồng nghiệp với Tần Phong bày tỏ sự đồng tình sâu sắc, chứ không phải bình thường đánh không lại lúc này nhân cơ hội trả thù đâu khà khà.

Cứ giằng co như vậy mấy ngày, cho đến khi sếp túm hắn đi không biết nói gì đó, hắn mới dừng lại hành vi nhìn chằm chằm cái bụng, chuyển thành bộ mặt thất lạc cùng khó hiểu xấu hổ sờ bụng Ninh Nhất: “Không có…”

“What?!”

Hai

Ninh Nhất có thể coi là đã rõ ràng, Tần Phong không phải uống nhiều thuốc đến ngốc nghếch, hắn là thật sự khờ, không thì sao lại tin loại chuyện quỷ quái cắn một cái là mang thai? Khi ta ba tuổi, mẹ ta cũng không lấy loại chuyện hoang đường này gạt ta đâu.

Vì thanh niên trí tuệ chậm phát triển phổ cập thường thức sinh lý thời kỳ trưởng thành, Ninh Nhất thấy cuối cùng sếp cũng coi như làm được chính sự cấp bách, mặc dù nói không phải điều đứng đắn, mỗi bộ hoàng đoạn tử (*) làm các Alpha đi ngang qua im lặng xấu hổ như phải ngậm thuốc ức chế năm 82 để tỉnh táo.

(*) Hoàng đoạn tử: truyện cười mang ý tìиɧ ɖu͙©:3

Ba

Ninh Nhất vỗ vỗ đầu Tần Phong, thấy rằng tên nhóc này cũng thật thảm, phương diện kia đã không được rồi đến nơi này còn có chút vấn đề, quả thực là Thượng Đế đóng của hắn một cánh cửa lại nhân tiện lấy cửa kẹp đầu hắn, sự tích này mà viết ra treo trên cổ rồi ra ngoài đường nằm một lúc cũng có thể nuôi sống gia đình qua ngày.

Tần Phong lay động đầu cọ tay Ninh Nhất, hắn thích hơi thở trên thân thể người này, không nồng đậm đem người bao bọc từng tầng như hắn, mà là nhàn nhạt với cảm giác rất thoải mái, thoải mái đến mức khiến người không muốn tách rời.

Ninh Nhất bị tóc trên đỉnh đầu hắn cọ ngứa, liền lấy tay kia tấn công xoa loạn tóc hắn lên, giống như đang kéo lông một chú chó lớn vậy, Ninh Nhất thấy rất thú vị mà không nhịn được cười ra tiếng.

Tần Phong vô tình ngẩng đầu liền thấy nét mặt tươi cười này, hắn ngẩn người, rồi cúi đầu ngây ngốc cười theo.

Sếp ra ngoài hít thở không khí đứng ở một bên yên lặng lôi ra kính râm đeo lên, nếu không mang sẽ bị mắt hột, thanh niên bây giờ á, cứ không nói một lời mà ở trước mặt người đàn ông độc thân lớn tuổi này ân ái, thật sự là… Chậc chậc chậc.

Bốn

Ninh Nhất không biết một vài chuyện:

1. Ban đầu Tần Phong vô thức muốn cắn gáy cậu, sau lại tự ép bản thân nghiêng đầu qua cắn vai cậu.

2. Vết thương trên vai Ninh Nhất khép lại với tốc độ vô cùng nhanh, Ninh Nhất vẫn luôn nghĩ là do thể chất của mình tốt, kỳ thực nửa đêm khi cậu ngủ say Tần Phong đã lén lút chạy tới liếʍ vết thương cho cậu, Tần Phong chỉ biết khi bị thương thì liếʍ liếʍ, như vậy sẽ lành nhanh hơn, ngoài ra hắn không làm gì cả…… Đúng, Cái! Gì! Cũng! Đều! Không! Làm! Một cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt vậy mà không hề làm gì excuse me? Đáng đời Ninh Nhất gọi ngươi là kẻ ngốc (icon gây cười).

3. Tần Phong thực ra không hề ngốc, hắn chỉ là đem một vài chuyện không cần thiết nhớ ném đi, quên rồi.