Chương 16

Một

Mưa bom bão đạn, khói lửa cùng bay, Ninh Nhất ở giữa phi nhanh như con thoi đối phó với người phía trước, cậu không cần lo lắng bị người tập kích, bởi vì đằng sau đã có người thay cậu quét sạch tất cả, trận này tranh đấu không cần kiêng dè làm cậu cảm thấy

một loại thoải mái khó diễn tả bằng lời.

Có người bảo vệ thật là sảng khoái, tùy tiện buông thả khà khà.

Dư quang liếc thấy đoàn người tiến vào rừng cây, Ninh Nhất lập tức hất chân vung lên

bụi bặm cao bằng người, nhân lúc mọi người đang cộm mắt lướt người đi vào rừng cây

nhỏ.

Bây giờ là trời thu, trong rừng phủ kín một tầng lá rụng, bước đi vang tiếng xào xạc rất

dễ bại lộ hành tung. Ninh Nhất nhìn bốn phía, sau đó tháo chạy lên cây, cánh rừng này cây

rất to chắc, chạc cây cũng có thể chịu đựng được trọng lượng của một người trưởng thành,

cậu ước lượng một chút khoảng trống của cây, rồi lại bắt đầu nhảy lên nhảy xuống theo dõi

hành động.

Hai

Ống kính chuyển hướng đoàn người của boss, vừa vào rừng chạy không bao xa boss đã

bắt đầu thở gấp, em trai trung khuyển ở một bên có chút điên rồi, thể lực của boss căn bản

không theo kịp, nên nói thế nào cho y biết mà vừa uyển chuyển lại không làm tổn thương lòng tự trọng đây?

Boss chống tay lên cây thở dốc, chờ thở đều rồi liền quay đầu hỏi: “Người đâu? Mang

đến không?” Em trai chỉ chỉ phía sau, “Mau theo đến đây.” Hắn ta mặt mày u ám hung dữ nện vào cây, “Thằng nhóc kia không an phận, còn cùng bọn cớm liên lạc.”

“Boss, người mang tới rồi.” Y vừa quay đầu liền nhìn thấy tiểu học bá nhe răng phẫn nộ trừng mắt với mình, “Xem ra mày đã biết rồi.” “Ông lừa tôi, ông và ban đầu nói không giống nhau.”

Boss khẽ mỉm cười, “Lúc trước nói cái gì? Tao không nhớ rõ.

Tiểu học bá lại nhớ lại, cậu nhóc nhớ tới một ngày kia boss tìm đến cậu, nói muốn sáng

tạo nên con người có thể tự do lựa chọn giới tính, sống cuộc sống bản thân muốn trải qua,

trong mắt boss lóe lên hào quang, việc làm đó không phải phi pháp, cho nên cậu mới đồng

ý trợ giúp boss.

Boss thấy tiểu học bá hiện tại bộ mặt biểu tình mầm non tốt bị mọc xiêu vẹo nhìn có

chút bực dọc, dự định gọi người chùm đầu cậu nhóc rồi vác lên tiếp tục đường thoát,

“Mày đem nó ——” nhưng y còn chưa nói xong thủ hạ đã đột nhiên ngã xuống!

Y lập tức biến sắc, vươn mình trốn đến sau một thân cây đồng thời la lớn: “Chia ra

trốn đi! Có tay bắn tỉa!” Y cảnh giác liếc nhìn bốn phía, đợi mấy phút cũng không thấy

đối phương có bước hành động kế tiếp, y suy nghĩ một lát rồi hạ lệnh: “Đê một người

mang theo nó cùng tao, những người khác tách ra đi!”

Ba

Ninh Nhất lấy viên đạn đặc chế từ trong băng đạn ra, vốn muốn dùng nó để giả đánh

lén hiệu quả, nhưng giờ có Tần Phong giúp cậu đạt mục đích, viên đạn này tự nhiên cũng

không cần dùng.

Bốn

Vừa chạy xa mấy dặm, boss thực sự không còn khí lực, gã dựa vào một thân cây hỏi

tiểu học bá, “Này, cứ nhìn tao làm gì.” Tiểu học bá không quay đầu qua nhìn cây, “Chỉ là

không hiểu nổi, mới một tháng ông làm sao lại biến thành như vậy?”

Boss cười như tự giễu, “Cần lý do nữa sao?” “Cần chứ, như vậy tôi cũng dễ định tội

ông.” Giọng Ninh Nhất bất ngờ từ trên cây truyền đến, boss cả kinh, quay đầu lại mới phát

hiện thủ hạ không biết đã nằm trên đất từ lúc nào.

Ninh Nhất ngồi xổm trên cây, lấy một tay chống đầu, không có chỗ tựa vào nói, “Căn cứ theo thông lệ ông phải nói một đoạn dài quá trình kế hoạch phạm tội, nói đi, tôi nghe đây.” Boss khinh thường hừ một tiếng, “Gia tuyệt không chết vì nói nhiều… Ah ——” sau đó y liền ngã vật trên mặt đất, lộ ra tiểu học bá đằng sau còn giơ □□, Ninh Nhất hướng tiểu học bá khen ngợi, thuận tiện cười với boss toàn thân tê dại nói: “Đúng vậy, ông là chết bởi giá trị vũ lực quá thấp.”

Năm

Ninh Nhất khiêng boss quay đầu đi trở về, vừa ra khỏi rừng liền cùng Tần Phong đã

sớm chờ ở đó vỗ một cái, “Nhiệm vụ hoàn thành!” Tần Phong mở miệng lại ngậm lại, bộ

dáng muốn nói lại thôi.

Ninh Nhất tò mò chớp mắt nhìn, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Ồ ~ tôi hiểu rồi, anh là

muốn…” Tần Phong đỏ mặt gật gật đầu, “Muốn tiệc rượu chúc mừng chứ gì, trở về mời

anh!”

“……” Trước đây trong quân đội khi làm xong nhiệm vụ thuận lợi trở về, đồng nghiệp

đều sẽ ôm chặt người yêu mình rồi kiss một cái nồng nhiệt, Tần Phong rất hâm mộ, không

thể không nói, hiện tại hắn có hơi mất mát.

“Đi thôi, còn ngẩn người ở đó làm gì!” Tần Phong xuất thần nhìn Ninh Nhất cách đó

không xa tươi cười kiêu ngạo, hắn cũng không khỏi hạ khóe mắt. Không sao cả, chúng ta

còn có thời gian rất dài.

Sáu

Năm ngày sau, Ninh Nhất nhanh chóng viết xong báo cáo nhiệm vụ giao cho sếp, thuận

miệng hỏi: “Anh nói xem boss kia sao lại yếu ớt như vậy chứ?” Sếp phun vào mặt cậu một

ngụm khói, “Rất rảnh rỗi hả, chỗ tôi còn có vài phần báo cáo cậu muốn không?” “Đừng

đừng đừng, tôi đây không phải là hiếu kỳ sao.”

Sếp gõ gõ tàn thuốc mới nói tiếp, “Tuyến sinh dục bị biến đổi lại tiêm lượng lớn chất

dẫn dụ của giới tính khác, mười mấy năm trước trong sự kiện ác ý phần lớn nhằm vào

Beta, phỏng chừng trong số người bị hại có hắn ta, có thể lớn như vậy cũng coi như là kỳ

tích.” “A? Vậy bên trên sẽ xử lý hắn như thế nào?” “Trên báo cáo của bác sĩ nói, hắn có

tinh thần rối loạn nghiêm trọng, cậu đoán xem xử lý thế nào.”

Ninh Nhất không có ý tốt trả lời, “Còn có thể như thế nào, thả chứ.”

Sếp cười lắc lắc đầu, “Không, sau khi bị sốc điện hắn dường như tỉnh táo rồi, tự mình

xin phép ngồi tù.” Ninh Nhất tạm ngừng động tác thu dọn tài liệu, sếp lại nói tiếp, “Cậu

yên tâm, một mình một gian, còn để mấy tên bác sĩ khoa tâm thần cùng vào trại giam điều

trị.”

“Nói thật, nếu hắn không đi sai đường, bên trên đã chiêu mộ hắn rồi, dù sao hắn khiến

tỉ lệ giải phẫu biến tính tử vong giảm đến cơ hồ bằng không, tiểu học bá cũng đã bị chiêu

mộ.”

Bảy

“Được rồi không nói những thứ này nữa, bên trên sẽ tự xử lý. Nói đến Tần Phong cũng

đi mấy ngày nay rồi, cậu nhớ hắn không?” Sau khi kết thúc nhiệm vụ này, Thiếu tướng lại

một lần nữa mang Tần Phong về đơn vị, không ngoài dự liệu mà cùng sếp đánh một trận, gã mới bưng khuôn mặt sưng đỏ nói chỉ là để hắn trở lại làm sĩ quan huấn luyện không phải ra chiến trường, hơn nữa trụ sở huấn luyện mới cách đây cũng không xa, muốn gặp hắn bất cứ lúc nào cũng được.

Thế nên mới đồng ý cho gã mang Tần Phong về tổng bộ làm thủ tục nhậm chức.

Ninh Nhất trở mặt sếp khinh bỉ, “Là chính anh nhớ Thiếu tướng đi.” Sếp vậy mà tiếp chuyện cười híp mắt đáp: “Đúng là rất nhớ, khó mà gặp được một người có thể cùng ta đánh nhau, ở trên giường lại chế phục anh đẹp trai hoang dã, làm sao có thể bỏ qua chứ.

“Ngừng ngừng ngừng tôi đi xem xem bọn họ trở về không —— ai da” Ninh Nhất vừa mở cửa liền đυ.ng phải Tần Phong, Tần Phong vội vàng kéo lại Ninh Nhất sắp ngã, hướng về phía sếp cười cười xin lỗi, rồi ôm lấy Ninh Nhất chạy ra ngoài.

Sếp đang buồn bực lại ầm ĩ gây sự cái gì đây, bỗng bị một người từ đằng sau ôm lấy. Sếp cũng không nôn nóng, anh ta trở tay vỗ vỗ mặt người kia cười nói: “Cửa chính không đi đi cửa sổ, nóng lòng như vậy, muốn sao?” Liền nghe thấy người phía sau thanh âm trầm muộn trả lời: “Ừ.” Sếp cười ha ha, “Được lắm quy tắc cũ, ai thắng người đó ở trên!”

Bên này vì tranh trên dưới mà đánh nhau khí thế ngất trời, bên kia Tần Phong ôm Ninh Nhất chạy đến một nơi không người mới thả cậu xuống, Ninh Nhất không hiểu ra sao (*), “Anh làm gì vậy?

(*) “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.

Tần Phong đỏ mặt nói: “Cho em thứ này.” Ninh Nhất nhìn bộ dáng hắn có mấy phần mong đợi, “Thứ gì?”

Tần Phong từ trên cổ gỡ xuống một sợi dây, mặt trên có một viên đạn, hắn nâng tay Ninh Nhất, nhét nó vào tay cậu.

Ninh Nhất cầm lấy viên đạn cẩn thận nhìn kỹ, thoạt nhìn cũng đã có tuổi, bên trên còn khắc tên Tần Phong, “Đây là…”

“Đây là viên đạn cuối cùng của tôi, cũng là mệnh của tôi.” Hắn nắm tay Ninh Nhất, khiến cậu nắm chặt viên đạn này, rồi nâng mắt nhìn chăm chú Ninh Nhất, trong mắt tràn đầy mong đợi cùng chút khẩn trương.

“Em muốn không?” Tôi đem tôi giao cho em, em muốn không?

Ninh Nhất cảm thấy tim đập dồn dập bỗng lỡ một nhịp, cậu đột nhiên giang hai tay ôm Tần Phong thật chặt, ở bên tai hắn thấp giọng nói:

“Đương nhiên muốn.”

Hết chương 16.

Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc rồi! Tung hoa tung hoa ~ Ngày mai xong phiên ngoại muốn bế quan tu luyện nha. Nội dung phiên ngoại ngày mai đại khái là: Xử nam lớn tuổi Tần Phong sẽ không ba ba ba? Đối tượng Ninh Nhất không chịu cô đơn đem áp trên giường! Cuộc chiến tranh đoạt công thụ của sếp cùng Thiếu tướng, lương tâm phóng viên mỗ vì các ngài truyền hình trực tiếp!