Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mặc vest xám xách theo một chiếc túi lên sân thượng.
Sau khi lên tới sân thượng, anh ta trực tiếp chặn cửa tầng thượng rồi lấy ra một chiếc kính viễn vọng, lặng lẽ quan sát tòa nhà đối diện.
Sau đó anh ta nhanh chóng mở chiếc túi xách. Bên trong chiếc túi xách là một gói các bộ phận của cây súng bắn tỉa.
Chỉ thấy người đội mũ lưỡi trai nhanh chóng lắp ráp, chẳng mấy chốc đã lắp xong một khẩu súng bắn tỉa.
Advertisement
Cuối cùng anh ta lấy chiếc ống giảm thanh ra khỏi túi, lắp vào.
Một bên khác, Lâm Mộc đang tu luyện, chậm rãi mở mắt.
“Tạm thời không nâng cao cảnh giới được rồi.” Lâm Mộc lẩm bẩm.
Lâm Mộc phát hiện mình không thể hấp thu linh khí tu luyện thêm nữa, điều này chứng tỏ anh đã chạm tới bình cảnh của cảnh giới này - Khai Linh Cảnh đại viên mãn , muốn tiếp tục nâng cao thực lực, buộc phải tiến lên cảnh giới cao hơn mới được.
Trước khi xuống núi, anh đã sắp chạm tới bình cảnh của cảnh giới này.
Sư phụ cũng khẳng định, lần đột phá cảnh giới tiếp theo của Lâm Mộc sẽ không thuận lợi, vì nền tảng của anh không đủ dày, cũng chưa được rèn luyện đủ.
Đây cũng là lý do sư phụ cho anh xuống núi, để anh tự tìm cơ duyên, đồng thời rèn luyện tự thân.
“Muốn tiếp tục nâng cao thực lực thì có chút phiền phức.” Lâm Mộc lầm bầm.
Sư phụ bảo anh tự tìm cơ duyên, nhưng bây giờ anh chẳng biết lần tìm từ đâu.
“Cứ làm tốt chuyện trước mắt đã.” Lâm Mộc đã có ý định rõ ràng. Anh mới xuống núi vài ngày, không vội. Hai chữ ‘cơ duyên’ chính là cơ hội và duyên phận, đâu phải thứ anh có thể cưỡng cầu.
Thực lực hiện giờ của anh cũng đủ dùng ở đô thị.
“Ngày mai đi áp chế độc tố cho Trần Uyển Nhi, nguồn vốn khởi động xem như sắp về tay rồi.” Lâm Mộc vừa nói vừa đứng dậy.
“Vυ"t!” Ngay khoảnh khắc anh đứng dậy, tiếng xé gió bỗng truyền tới.
“Không ổn!” Lâm Mộc sởn gai ốc, một cảm giác bị uy hϊếp vô cùng mạnh mẽ dâng lên trong lòng,
Bang!
Bụp!
Cửa sổ thủy tinh bị nổ tùng, Lâm Mộc ngã nhào xuống đất.
Tòa nhà đối diện.
“Hoàn thành!” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nhanh chóng thu cây súng bắn tỉa, tháo rời chỉ trong 40 giây, sau đó cất vỏ đạn rơi xuống, cuối cùng xách chiếc túi xuống lầu.
Cả quá trình diễn ra nhanh chóng, bình tĩnh và kỹ càng.
Dưới lầu, người đàn ông đội mũ lưỡi trai bước vào xe, lấy di động ra gọi điện.
“Mục tiêu đã bị bắn chết.”
Sau khi cuộc gọi được kết nối, người đàn ông đội mũ lưỡi trai báo cáo bằng chất giọng trầm khàn.
“Chắc chắn không?” Đầu kia điện thoại truyền tới câu hỏi.