Chương 31: Bản lĩnh này phải gọi là thần thánh!

Hoàng Đạo Trường vừa dứt lời, bèn tung ra đòn tấn công nhanh như chớp, đánh ra một chưởng về phía Lâm Mộc.

Uy lực của chưởng này còn không lớn như lúc đối phó với Hoa La Hán.

Rõ ràng trong mắt anh ta, giải quyết một tên nhóc như chú chim non mới ra ràng hoàn toàn không cần dùng quá nhiều sức lực, mà vẫn có thể đánh thắng dễ như chơi.

“Lâm Mộc gặp họa rồi!”

“Anh ta tự muốn đâm đầu vào chỗ chết, trách ai được chứ?”

Advertisement

Người xem nhìn lên võ đài, ai ai cũng dự đoán rằng, Lâm Mộc sẽ bị đè bẹp không thương tiếc dưới sự công kích của Hoàng Đạo Trường.

Ngay lúc mọi người ngỡ rằng Lâm Mộc sẽ bị đánh bại thảm hại, bỗng xuất hiện một cảnh tượng khiến ai ai cũng phải kinh hãi.



“Hoàng Đạo Trường, tuy anh nhiều tuổi hơn tôi, nhưng đạo hạnh của anh quá nông.”

“Nhận một quyền này của tôi đi!”

Chỉ thấy Lâm Mộc siết tay trái thành quyền, sau đó nện mạnh về phía trước, nội lực cuồn cuộn trào ra.



Ầm!

Chỉ thấy không khí phía trước lập tức ngưng kết thành 1 quả pháo làm từ không khí, âm thanh rền vang phát ra, nện mạnh vào Hoàng Đạo Trường ở ngay phía trước.

“Khai Linh Cảnh, Thiên Sư!”

Sắc mặt Hoàng Đạo Trường điên cuồng thay đổi, anh ta không kịp đổi chiêu thức, chỉ đành đưa tay lên đỡ quả pháo ngưng kết từ không khí kia.

Ầm!

Hoàng Đạo Trường thét lên một tiếng thảm thiết, cả người bay ra xa, đập mạnh vào hàng rào sắt.

Hàng rào sắt bị nện đến méo mó.

“Lại lần nữa!”

Bàn tay to lớn của Lâm Mộc nắm lại, một luồng khí vô cùng mạnh mẽ lưu chuyển rồi hội tụ lại.

“Thiên Sư dừng tay!”

“Thiên Sư tha mạng!”

Hoàng Đạo Trường sợ đến mức co rút, cuống quýt dập đầu hô lớn, chật vật đến cùng cực, hoàn toàn mất đi bộ dạng của một cao nhân khi trước.

“Nhận thua rồi?” Cả người Lâm Mộc toát ra khí thế mạnh mẽ đến vô hạn.



“Nhận thua nhận thua!” Hoàng Đạo Trường gật đầu như gà mổ thóc.

Anh ta hiểu rõ, nếu Lâm Mộc chỉ có tu vi Khai Linh Cảnh sơ kỳ, thì đòn công kích phóng thích nội lực ban nãy chỉ có uy lực hữu hạn.

Nhưng uy lực đòn tấn công ban nãy của Lâm Mộc quá mạnh mẽ, Hoàng Đạo Trường có thể đoán chắc, chẳng những Lâm Mộc có tu vi Khai Linh Cảnh, anh còn đạt tới Khai Linh Cảnh đỉnh phong rồi.

Nghe Hoàng Đạo Trường nhận thua, Lâm Mộc mới làm tiêu tán nội lực trong tay.

Cả đấu trường yên ắng như tờ.

Một đôi mắt ngước lên võ đài với vẻ không thể tin nổi, ánh nhìn này rơi trên người ‘tên thiếu gia bỏ đi’ và Hoàng Đạo Trường chật vật đến cùng cực.

“Đây là thần tiên sao?”

“Tôi không hoa mắt đó chứ? Cái này... cái này không phải quay phim điện ảnh đâu nhỉ?”

Tuy lúc trước Hoàng Đạo Trường bày ra thực lực vô cùng khủng khϊếp, chẳng những tốc độ xuất chưởng nhanh, còn có thể đánh bại quán quân quyền anh dễ như trở bàn tay.

Nhưng đó vẫn là những thứ nằm trong phạm vi nhận thức của mọi người.

Còn Lâm Mộc tung ra một quyền vào không trung, lại có thể ngưng kết không khí và đánh bại Hoàng Đạo Trường.

Bản lĩnh này phải gọi là thần thánh!