Chương 64: Người quen

Những ô tô tới sau chỉ có thể đỗ ở bãi đất trống trong sơn trang nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ chỗ, cuối cùng xe phải đỗ luôn cả ở ven đường.

Nhìn sơ sơ, những chiếc xe ở đây có giá trị ít nhất phải từ ba trăm ngàn trở lên, thậm chí rất nhiều chiếc “xế hộp” lên đến hàng triệu, ở Kim Châu nhỏ bé này có thể cùng một lúc thấy được nhiều siêu xe như vậy, chắc chắn là chuyện hiếm thấy!

Khoảng mười một giờ, Lâm Mộc lái một chiếc xe cũ nát đi đến sơn trang Long Đằng.

Bên trong xe.

“Sao có nhiều xe quá vậy? Con đường phía bên ngoài sơn trang đã bị những chiếc xe sang lấp kín, sợ rằng bãi đỗ xe bên trong sơn trang có lẽ đã hết chỗ rồi?” – Mẹ anh kinh ngạc nói.

“Có thể thu hút nhiều thương nhân và người nổi tiếng đến tham dự như vậy, tầm ảnh hưởng của tập đoàn Thiên Mộc thật đáng sợ!” – Lâm Đại Sơn thán phục, chắt lưỡi một tiếng.

“Đi thôi, chúng ta xuống xe nào.”

Lâm Đại Sơn mở cửa xe, sau đó chống gậy bước xuống. Những vị khách tham dự bữa tiệc này bắt buộc phải mang theo thiệp mời thì mới có thể vào trong sơn trang.

Mẹ anh nhìn phía trước, chợt thốt lên: “Này, đó chẳng phải là Thẩm Tư Tư và bạn trai của con bé sao?”

Sau đó, mẹ anh hô to: “Tư Tư!”

Thẩm Tư Tư và bạn trai Hạo Tử nghe được âm thanh phía sau thì quay đầu nhìn lại. Khi hai người thấy gia đình Lâm Mộc cũng tới thì rất kinh ngạc.

“Đi, chúng ta qua bên đó.” Mẹ anh vừa dứt lời liền đi về phía Thẩm Tư Tư đang đứng.

“Lâm Mộc, dẫu sao chị họ của con cũng đã giúp con xử lý nhiều việc, đi thôi, chúng ta lại chào hỏi nhau mấy câu.” – Lâm Đại Sơn nói xong cũng đi về phía trước.

Lâm Mộc và Lâm Lê đi theo phía sau họ.

“Cậu, mợ, sao mọi người lại ở đây?” – Thẩm Tư Tư nghi ngờ hỏi.

Cô ta chắc chắn, Lâm gia không có tư cách tham dự bữa tiệc hôm nay!

“Tư Tư, bọn dì cũng nhận được thư mời cho nên tới thôi!” – Mẹ Lâm Mộc nở nụ cười.

Hạo Tử liếc nhìn cả nhà Lâm Mộc, lắc đầu nói: “Có gì đó sai sai ở đây, Lâm gia đã bay màu từ lâu, tập đoàn Thiên Mộc mời các người tới làm gì?”

“Tư Tư, có lẽ trước kia, danh tiếng của cậu của con ở thương giới Kim Châu cũng có chỗ đứng nhất định, nghe nói lần này phạm vi khách mời của tập đoàn Thiên Mộc rất rộng cho nên bọn họ mời luôn cả cậu con.” – Mẹ Lâm Mộc nói.

“Có lẽ là vậy, vậy thì nhà dì rất may mắn mới được gặp ông chủ bí ẩn của tập đoàn Thiên Mộc đó.” – Thẩm Tư Tư xem thường nói.

“Đúng rồi Tư Tư, sao con không dắt mẹ con đi chung?” – Hồng Tuyết Lệ, mẹ Lâm Mộc, hỏi.

“Bà ấy cái gì cũng không biết, dẫn bà đến tham dự bữa tiệc sang trọng như vậy thì mất mặt chết mất.” – Thẩm Tư Tư bĩu môi nói.

“Cái con bé này…” – Hồng Tuyết Lệ nghe cô ta nói vậy chỉ biết câm nín.

“Tư Tư, chúng ta vào trước đi.” Hạo Tử kéo Thẩm Tư Tư đi trước.

“Cậu, mợ, mọi người…Nếu không ngại thì chúng ta cùng nhau đi vào được không?” – Thẩm Tư Tư nói.

“Tất nhiên là được rồi.” – Mẹ Lâm Mộc vui vẻ đáp ứng.

Vì vậy, tất cả cùng nhau tiến vào sơn trang Long Đằng.

Lúc đi đến cửa, sẽ có nhân viên kiểm tra thiệp mời của các vị khách, sau đó nhiệt tình mời họ vào sơn trang.

Từ cửa, phải đi một đoạn đường nữa thì mới đến sảnh tiệc chính, dọc theo đường đi đều có nhân viên hướng dẫn rất chu đáo, cẩn thận.

Trên đường.

Mặt Hạo Tử lạnh lùng, thấp giọng nói: “Tư Tư, em làm cái gì vậy, sao lại rủ cả nhà bọn họ đi chung với chúng ta!

Em không ngại mất mặt à!”

“Em…Em chẳng qua là muốn khách sáo một chút, nào biết nhà họ lại đáp ứng chứ.” – Thẩm Tư Tư nhỏ giọng thì thầm.

Cô ta cũng rất hối hận vì cái miệng bộp chộp này của mình.

Âm thanh của hai người họ không quá lớn nhưng lỗ tai Lâm Mộc so với người thường thì thính hơn rất nhiều, khoảng cách lại gần như vậy, đương nhiên Lâm Mộc có thể nghe rõ những gì họ nói.

Đoàn người rất nhanh đã tiến vào sảnh tiệc.

Hội trường tổ chức cực kì náo nhiệt, hiện tại ở đây có mặt khoảng từ một đến hai trăm khách, tất cả đều là những nhân vật nổi tiếng và những tinh anh trong thương giới ở Kim Châu.

Rất nhiều ông chủ dẫn theo cả con đến, dẫu sao bữa tiệc với quy mô hoành tráng và cao cấp như vậy quả thật rất hiếm nên tất nhiên phải dẫn cả con mình theo để chúng có cơ hội mở mang tầm mắt.

Quan trọng nhất chính là bữa tiệc này có rất nhiều người máu mặt ở Kim Châu tụ hội đến, đây chính là cơ hội tốt để kết giao, mở rộng quan hệ làm ăn!

Vì còn bốn mươi phút nữa bữa tiệc mới chính thức diễn ra, cho nên khách mời tranh thủ tụ tập lại với nhau thành những nhóm nhỏ để bàn chuyện phiếm. Nhiều người tận dụng cơ hội này chạy đến bắt chuyện với những ông chủ lợi hại có tiếng tăm trong thương giới.

“Ôi, Trương tổng, nghe bảo anh bận rộn lắm mà, sao hôm nay cũng tới à? Tôi tưởng anh bận đi công tác, khảo sát các hạng mục của công ty anh chứ!”

“Hôm nay là ngày lộ diện dung nhan của ông chủ đứng sau tập đoàn Thiên Mộc, dù có bận rộn thế nào tôi cũng

phải bỏ hết tất cả để tham dự bữa tiệc này chứ, anh xem có đúng không?”

“Đúng vậy, cuối cùng hôm nay, vị này cũng xuất đầu lộ diện, dù bận cỡ nào cũng phải tới, tập đoàn Thiên Mộc đã nể mặt mời chúng ta cho nên chúng ta cũng phải thức thời phải không nào?”

“Ừ, lấy năng lực hiện tại của tập đoàn Thiên Mộc, kẻ nào dám khiến Thiên Mộc mất mặt, chỉ sợ về sau sẽ khó tồn tại ở thương giới Kim Châu.”

“Khoảng thời gian trước, nghe nói ông chủ tập đoàn Quang Vũ, không biết vì lý do gì mà đắc tội tập đoàn Thiên Mộc. Sau đó, ông chủ bí ẩn của Thiên Mộc quyết định xử đẹp tập đoàn Quang Vũ, bây giờ kết quả là gì? Chắc mọi người đều đã rõ, đúng chứ? A!…Đây chính là ví dụ tiêu biểu đó!”

… "Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất."

Cả sảnh tiệc đâu đâu cũng nghe thấy những đoạn đối thoại tương tự như vậy.

Mọi người nhắc đến tập đoàn Thiên Mộc, nhắc tới vị boss thần bí đứng sau tập đoàn này với thái độ vừa kính trọng vừa xen lẫn chút sợ hãi. Thậm chí những người có mặt ở đây còn đang suy đoán thân phận của vị boss thần bí này là ai.

“Cậu, mợ, bọn con phải đi chào hỏi người quen cho nên con đi trước nhé.” – Thẩm Tư Tư nói.

Vừa dứt lời, ba mẹ Lâm Mộc còn chưa kịp đáp lại, cô ta đã lập tức dẫn bạn trai Hạo Tử của mình rời đi.

Bọn họ làm vậy tất nhiên là vì cảm thấy bây giờ ở chung với nhà Lâm Mộc khiến bọn họ rất xấu hổ, họ chỉ muốn chối bỏ quan hệ với Lâm gia, giữ khoảng cách với Lâm gia càng xa càng tốt.

Thẩm Tư Tư và Hạo Tử sau khi rời đi liền chạy thẳng tới vị trí của Hâm Thiếu, không ít những người trẻ tuổi nhà có điều kiện đang vây lấy anh ta, thật sự náo nhiệt vô cùng.

“Thẩm Tư Tư, thằng phế vật kia sao lại vào được đây?” – Hâm Thiếu hỏi.

“Là do may mắn thôi, ba nó trước kia dù sao cũng có tiếng tăm trong thương giới Kim Châu cho nên nó mới được hưởng ké thôi.” – Thẩm Tư Tư nói.

“Hừ, nhìn nó dẫn theo ông ba què quặt của nó kìa, thật là xấu hổ, mất mặt quá đi!” – Hâm Thiếu xem thường bật ra một tiếng cười khinh bỉ.

Sau đó, bọn họ lại tiếp tục trao đổi về tập đoàn Thiên Mộc.

Bên kia.

Lâm Mộc nói: “Mẹ, Thẩm Tư Tư không muốn có quan hệ với nhà chúng ta, sau này mẹ đừng như khi nãy nữa nhé, không thì cô ta lại tưởng chúng ta muốn trèo cao kết thân với cô ta.”

“Ừm, con cũng thấy anh nói rất đúng đấy ạ.” – Lâm Lê nói.

Ngay cả Lâm Lê cũng nhìn ra được Thẩm Tư Tư rất bài xích gia đình của cô.

“Đúng rồi ba, những người ở đây ba có quen biết ai không?” – Lâm Mộc hỏi.

“Ba lăn lộn ở thương giới Kim Châu mười mấy năm, tất nhiên rất nhiều ông chủ ở đây ba đều biết.” – Lâm Đại Sơn nói.

Lâm Đại Sơn lắc đầu, xúc động nói: “Trước kia, thời kỳ Lâm gia còn huy hoàng, bọn họ lúc nào cũng bám lấy ba, ai cũng niềm nở còn bây giờ, con nhìn xem, không một ai đoái hoài đến ba, đây chính là hiện thực khắc nghiệt.”