Trước đó, Lâm Mộc đã đánh cho người áo trắng chỉ còn lại một hơi thở, anh ta đã ngất đi nên không thể dùng nội lực để bảo vệ nữa, dưới cú đập mạnh mẽ của Tống Cát, liền hoàn toàn mất mạng.
“Không thể để lại tai họa về sau!” Tống Cát vừa nói vừa thở gấp.
“Trước mắt việc cấp bách nhất là tranh thủ thời gian xuống núi! Nơi này không thích hợp ở lâu!” Lâm Mộc nghiêm túc nói.
Lâm Mộc không đoán được thực lực của phái Tuyết Sơn này mạnh hay yếu, một khi bị phát hiện thì sẽ gặp rắc rối lớn.
“Đúng, đúng vậy!”
Sau khi nghe thấy Lâm Mộc nói, các cô gái mới tỉnh táo trở lại.
“Phải, xuống núi mau!”
Tống Cát cất dụng cụ leo núi của mình và chạy thẳng xuống núi.
“Chạy mau!” Lương Tiểu Binh cũng nhanh chóng chạy xuống núi.
“Chờ tôi!” Thôi Tuyết Đình cũng vội vàng đuổi kịp.
Về phần Khương Nghi Nghi, trước đó cô ta đã bị người áo trắng đánh cho bị thương, làm sao có thể chạy trốn được?
“Tiểu Binh! Đừng bỏ em lại!” Khương Nghi Nghi cuống quít hét lên.
Nhưng mà vừa nãy Lương Tiểu Binh đã bị người áo trắng dọa cho sợ hãi, làm sao có thể dừng lại, anh ta vội vàng đi theo Tống Cát và nhanh chóng biến mất.
Lúc này trong lòng Lương Tiểu Binh cũng biết anh ta hoàn toàn không có khả năng mang theo Khương Nghi Nghi đang bị thương, dù sao cũng là trên núi tuyết, đường đi khó khăn như vậy, chẳng lẽ anh ta phải vừa cõng Khương Nghi Nghi trên lưng vừa xuống núi sao?
Lâm Mộc nhanh chóng chôn người áo trắng vào trong tuyết.
Lúc này núi tuyết còn có tuyết đang rơi nhẹ và gió, mọi dấu vết sẽ nhanh chóng bị che đậy.
“A a, Uyển Nhi, cứu mình với!”
Nhìn thấy bạn trai mình bỏ chạy, Khương Nghi Nghi chỉ biết khóc lóc nhìn theo Trần Uyển Nhi.
“Lâm Mộc, anh... Anh có thể dẫn cô ấy đi cùng không?” Trần Uyển Nhi nhìn về phía Lâm Mộc hỏi.
Lâm Mộc đi tới bên cạnh Khương Nghi Nghi: “Từ khi lên đường, ánh mắt cô luôn khinh thường tôi, nói thật, ngay cả bạn trai của cô cũng bỏ rơi cô, mà tôi và cô cũng không phải người thân cũng chẳng phải là bạn cũ, tôi thật sự không muốn quan tâm.”
“Lâm Mộc, tôi... Tôi cầu xin anh, chỉ cần anh có thể cứu tôi, anh muốn gì tôi đều bằng lòng!” Khương Nghi Nghi vội vàng cầu xin.
Cô ta biết lúc này Lâm Mộc chính là người duy nhất có thể cứu mạng cô ta, nếu lúc này Lâm Mộc không cứu cô ta thì cô ta chỉ có một kết quả duy nhất, chính là chết cóng tại ngọn núi tuyết này.
“Tôi không cần cô phải làm bất cứ điều gì, tôi cứu cô hoàn toàn là vì Trần Uyển Nhi muốn cứu cô.”
Lâm Mộc trầm giọng nói, anh nhấc bổng cô ta lên, sau đó cõng cô ta trên lưng.
“Lâm Mộc, cảm ơn! Cảm ơn anh!” Khương Nghi Nghi xúc động liên tục vừa khóc vừa cảm ơn.
Lúc này, Lâm Mộc biết rằng cô ta đang thật lòng cảm ơn anh.
“Uyển Nhi, chúng ta mau chóng xuống núi thôi!” Lâm Mộc nói.
Lời vừa nói xong, Lâm Mộc liền dẫn theo Trần Uyển Nhi và cõng Khương Nghi Nghi trên lưng, nhanh chóng xuống núi.
Nếu Lâm Mộc chỉ cõng Khương Nghi Nghi trên lưng, anh có thể nhanh chóng xuống núi. Nhưng dù sao anh còn phải dẫn theo Trần Uyển Nhi cùng đi, cho nên anh cần phải duy trì tốc độ giống với cô.
“Lâm Mộc, anh... Anh cũng thật lợi hại, anh cõng tôi mà còn có thể chạy nhanh như vậy, anh không thấy mệt sao?” Khương Nghi Nghi nói.
“Cô nên im lặng lại đi!” Lâm Mộc lạnh lùng đáp.
“Anh đối xử với phụ nữ thật là thô lỗ, nhưng đàn ông thô lỗ cũng rất có sức hấp dẫn, chẳng trách Uyển Nhi và anh lại ở bên nhau.” Khương Nghi Nghi vừa cười vừa nói.
“Cô còn có thể cười à.”
Lâm Mộc đã quá lười để tiếp tục đáp lại cô ta nữa.
Nửa giờ sau.
“A!”
Đột nhiên Trần Uyển Nhi hét lên một tiếng, sau đó ngã trên mặt đất.
Cô chạy quá nhanh, không để ý dưới chân, vì vậy đã vấp phải hòn đá.
“Trần Uyển Nhi!”
Lâm Mộc ngay lập tức đặt Khương Nghi Nghi xuống, rồi vội vàng chạy tới.
“Bị thương ở đâu rồi?” Lâm Mộc vừa nói vừa đỡ Trần Uyển Nhi dậy.
“Mắt cá chân.” Sắc mặt Trần Uyển Nhi tái nhợt.
Nghe vậy, Lâm Mộc vén ống quần của cô lên, lúc này mắt cá chân của cô đã chảy đầy máu.
“Bị thương không nhẹ, e rằng không thể tiếp tục đi đường.” Lâm Mộc nói.
“Lâm Mộc, xin lỗi anh, tôi... Tôi biết rằng tốc độ của anh nhanh hơn của tôi rất nhiều, anh vẫn luôn duy trì tốc độ, là vì chờ tôi, tôi chỉ muốn đi nhanh hơn để không làm liên lụy đến anh, kết quả... Kết quả lại thành ra như này.”
Khi Trần Uyển Nhi vừa nói xong câu cuối cùng, hai hàng nước mắt rơi trên gò má cô.
Lúc này Trần Uyển Nhi, một người lúc nào cũng hiếu thắng, không bao giờ chịu thua thiệt so với người khác, lại chủ động nói ra ba chữ “rất xin lỗi” này.
Cô biết rằng sau khi bị vấp ngã, hiện tại cô đã trở thành gánh nặng của Lâm Mộc.
“Hiện tại nói những lời này có ích gì, cô đã bị thương, bây giờ tôi sẽ đưa cô xuống núi.” Vừa dứt lời, Lâm Mộc liền trực tiếp bế Trần Uyển Nhi lên.
“Lâm Mộc, vậy tôi phải làm sao bây giờ, anh... anh không thể bỏ tôi ở lại.” Khương Nghi Nghi bị đặt trên mặt đất lập tức vội vàng hét lên.
Dĩ nhiên, cô ta sợ Lâm Mộc sẽ cõng Trần Uyển Nhi trên lưng và bỏ cô ta ở lại.
Trong lòng cô ta biết rằng bản thân mình và Lâm Mộc không có quan hệ hay liên quan gì đến nhau, đến ngay cả bạn trai cô ta cũng không muốn cứu và bỏ cô ta lại, hơn nữa hiện tại Trần Uyển Nhi cũng đã bị thương và cần người giúp đỡ, Lâm Mộc không có lý do gì để mang theo cô ta cùng đi.
“Đừng nói nữa, tôi sẽ đưa cô xuống núi.” Lâm Mộc không nói thêm gì mà chỉ đáp lại một câu.
Sau đó, Lâm Mộc bước tới, cõng cô ta trên lưng.
Như vậy, Lâm Mộc cõng Khương Nghi Nghi trên lưng, ôm Trần Uyển Nhi ở phía trước, ba người cùng nhau chạy xuống chân núi.
Tuy rằng Lâm Mộc vừa cõng vừa ôm, nhưng tốc độ còn nhanh hơn so với khi đi cùng Trần Uyển Nhi lúc trước.
Chẳng bao lâu Lâm Mộc đã bắt kịp Thôi Tuyết Đình, Tống Cát, và Lương Tiểu Binh đang chạy ở phía trước.
“Tên này vừa cõng vừa ôm mà còn có thể chạy nhanh như vậy sao?” Nhìn thấy Lâm Mộc đã đuổi kịp bọn họ, Tống Cát và Lương Tiểu Binh đều rất kinh ngạc.
“Lương Tiểu Binh, tên khốn khϊếp, anh thực sự bỏ lại tôi ở trên núi!”
Khương Nghi Nghi ở trên lưng Lâm Mộc, mắng Lương Tiểu Binh.
“Nghi Nghi, không phải là anh không quan tâm em, anh... Anh thực sự không mang nổi.”
Lúc này Lương Tiểu Binh thực sự nói không nên lời, anh ta không mạnh mẽ như Lâm Mộc, có thể cõng mấy trăm mét thì không sao, nhưng phải cõng từ trên núi tuyết đi xuống là hoàn toàn không thể.
Tốc độ của Lâm Mộc đã nhanh chóng vượt qua anh ta.
“Lâm Mộc, đừng chạy nhanh như vậy, đợi bọn tôi với!” Tống Cát hét lên ở phía sau.
Thực lực của Lâm Mộc như thế nào, lúc trước bọn họ đã chứng kiến qua.
Vì thế đương nhiên bọn họ muốn đi bên cạnh Lâm Mộc hoặc theo sau anh, đề phòng có người đuổi theo, Lâm Mộc có thể chặn bọn họ lại.
Lâm Mộc chẳng thèm quan tâm đến mấy người Tống Cát mà đi thẳng xuống núi.
Chỉ trong nửa ngày, Lâm Mộc đã chạy như điên từ đỉnh núi xuống đến sườn núi, đợi bọn họ xuống xe, lúc này đã là mười một giờ đêm.
Mặc dù trên sườn núi thời tiết không quá xấu, nhưng về đêm trời vẫn sẽ lạnh.
Lâm Mộc không định ở lại sườn núi, mà muốn mang theo hai người đi xuống chân núi, nếu không bọn họ sẽ vì lạnh quá mà không chịu nổi.
Vì thế Lâm Mộc mở xe và đặt họ vào bên trong, dù sao bên trong so với bên ngoài cũng ấm áp hơn rất nhiều và đồng thời cũng không có gió.
Phần sau của xe.
Trong chiếc SUV bảy chỗ này, ghế sau có thể mở ra, Lâm Mộc mở ghế ra, anh đặt hai người nằm cạnh nhau.
“Lâm Mộc, trên người tôi rất đau, anh... Anh có thể giúp tôi kiểm tra một chút không?” Khương Nghi Nghi cắn chặt môi nói.