“Xin chào.” Lâm Mộc chào hỏi bọn họ.
Trong lòng Lâm Mộc có hơi kinh ngạc, những người này đều có thân phận không đơn giản. Ngay cả khi nhà họ Lâm vẫn còn giàu có như trước kia, Lâm Mộc cũng không thể so được với bọn họ.
Dù sao Lâm Mộc cũng chỉ được coi là phú nhị đại ở Kim Châu, còn bọn họ chính là phú nhị đại ở cả tỉnh Giang Nam này mà.
"Uyển Nhi, mau nói cho tớ biết tại sao cậu lại dẫn anh ta đi cùng vậy, không sợ bạn trai Tôn Trình biết được rồi ăn giấm sao." Cô gái xinh đẹp chân dài Thôi Tuyết Đình tò mò hỏi.
“Đúng đó.” Một người bạn thân khác của cô là Khương Nghi Nghi cũng có vẻ rất tò mò.
“Sau này đừng nhắc tới Tôn Trình trước mặt tớ nữa.” Trần Uyển Nhi tức giận nói.
“A!” Cả hai cô bạn của cô đều kinh ngạc.
“ Uyển Nhi, cậu chia tay với Tôn Trình rồi sao?” Khương Nghi Nghi hỏi.
“Đúng vậy.” Trần Uyển Nhi gật đầu.
"Tôn Trình vừa giỏi giang lại đẹp trai, nhà họ Tôn của anh ta ở tỉnh Giang Nam chính là sự tồn tại cao nhất, anh ta lại đối tốt với cậu như vậy, Uyển Nhi, cậu có lý do gì mà lại phải chia tay với anh ta vậy."
"Đúng vậy Uyển Nhi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, anh ta đá cậu sao? Hồi đó anh ta cố gắng lắm mới theo đuổi được cậu mà." Hai cô bạn của cô không thể hiểu nổi.
“Hai cậu đừng hỏi nữa.” Trần Uyển Nhi nheo mắt lại.
“Được, được rồi, bọn tớ không hỏi nữa.” Hai cô cũng nhận ra có gì đó không ổn.
"Mà này Uyển Nhi, cậu nói Lâm Mộc này là bạn của cậu. Theo tớ thấy, anh ta là bạn trai mới của cậu đúng không? Mau cho tớ biết xuất thân và lai lịch của anh ta đi mà." Cô gái xinh đẹp chân dài Thôi Tuyết Đình hỏi.
“Đúng đó, mau giới thiệu rõ ràng về anh ta với bọn tớ đi.” Khương Nghi Nghi cũng có vẻ tò mò.
Ngay cả bạn trai của hai cô cũng tò mò nhìn Lâm Mộc, tự hỏi rốt cuộc Lâm Mộc có thân phận như thế nào.
Lâm Mộc chủ động nói: "Tôi không phải bạn trai của cô ấy. Như cô ấy đã nói rồi, chúng tôi chỉ là bạn bè. Còn về xuất thân và lai lịch, tôi chỉ là một người bình thường thôi."
"Không có lai lịch gì sao? Người bình thường? Không thể nào? Ánh mắt của Uyển Nhi vốn rất cao mà." Khương Nghi Nghi nói.
Dù Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc đều đã lên tiếng phủ nhận hai người họ là một cặp, nhưng trong mắt mấy người này, bình thường Trần Uyển Nhi đều giữ khoảng cách với người khác giới, sao có thể đưa một người đàn ông bình thường đi cùng cô chứ.
Cho nên bọn họ vẫn cảm thấy cho dù Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi không chịu thừa nhận, nhưng chắc chắn bọn họ là tình nhân với nhau.
Trần Uyển Nhi nói: "Anh ta từng là con trai của chủ tịch một tập đoàn nhỏ ở Kim Châu, nhưng hiện tại gia đình anh ta đang gặp khó khăn. Anh ta thật sự không có xuất thân hay lai lịch gì đặc biệt cả, vậy nên đừng làm phiền anh ta."
"Không có lai lịch gì sao? Vậy thì anh ta phải rất giỏi, tiến sĩ khoa học sao? Hay một tài năng trẻ có thành tích nhất định ở lĩnh vực nào đó vậy?" Thôi Tuyết Đình nói.
"Những gì cô đang nói đều không liên quan gì đến tôi. Hiện tại tôi chỉ là một tài xế lái xe bình thường thôi." Lâm Mộc nói.
"Tài xế lái xe sao?"
Hai cô bạn không thể tin được khi nghe những lời đó.
"Nói cả nửa ngày thì ra cũng chỉ là một thiếu gia ở một thành phố nhỏ, cũng không có kỹ năng đặc biệt nào cả sao?"
Cô gái chân dài Thôi Tuyết Đình mất hứng nhìn Lâm Mộc.
Từ đầu bọn họ đều nghĩ rằng anh được Trần Uyển Nhi đưa đến, một là vì có xuất thân tốt, hoặc là vì anh là một người đàn ông ưu tú, có năng lực đặc biệt nên bọn họ mới nhiệt tình với Lâm Mộc như vậy, bây giờ bọn họ biết rằng cả hai yếu tố trên Lâm Mộc đều không có, nên đương nhiên thái độ của bọn họ cũng thay đổi.
Với bọn họ, cho dù nhà họ Lâm vẫn giàu có như trước, nhưng phú nhị đại ở một thành phố nhỏ như Lâm Mộc căn bản không đáng nhắc tới, bọn họ cũng không thèm để vào mắt.
“Trần Uyển Nhi, nếu như em có thiếu bạn trai có thể bảo anh giới thiệu cho, anh sẽ giới thiệu cho em một phú nhị đại mà anh quen, chắc chắn giỏi giang hơn tên thiếu gia phá sản này.” Lương Tiểu Binh nói.
Bạn trai của cô bạn chân dài là Tống Cát cũng bước tới, vỗ vai Lâm Mộc nói:
"Anh bạn à, đừng trách tôi nói khó nghe, anh thật sự không xứng với Trần Uyển Nhi đâu, anh không phải là người cùng đẳng cấp với chúng tôi, nên anh đừng chen chúc vào làm gì, làm người thì phải tự biết mình."
“Vậy anh cũng đừng trách tôi nói khó nghe, đây không phải việc của anh.” Lâm Mộc liếc anh ta một cái.
Sắc mặt Tống Cát thay đổi: "Anh...tên nhóc này, sao anh dám nói chuyện với tôi như vậy!"
“Tôn trọng lẫn nhau thôi.” Lâm Mộc bình tĩnh nói.
Nếu là năm năm trước, nếu Lâm Mộc gặp phải hai đại công tử của tỉnh Giang Nam như Tống Cát và Lương Tiểu Binh thì Lâm Mộc nhất định sẽ nịnh nọt và bám lấy họ. Nhưng sau năm năm, tâm tình của Lâm Mộc đã thay đổi từ lâu rồi.
Việc níu kéo các mối quan hệ như này cũng không đem hiệu quả khi anh thực sự cần. Kinh nghiệm từ năm năm trước đã cho Lâm Mộc thấy rõ được rất nhiều điều.
Lâm Mộc muốn làm một người mà phải khiến người khác phải bám vào anh để tồn tại, chứ anh không muốn bám vào chân chó người khác.
Trần Uyển Nhi vội vàng nói: "Tống Cát, đừng giận anh ta, tên này hay ăn nói lung tung như vậy đó, anh ta cũng đối xử với em không chút khách khí như vậy mà."
" Uyển Nhi đã nói như vậy thì đương nhiên anh cũng sẽ không bận tâm đến anh ta, nhưng... anh thật sự không hiểu, tại sao em lại có quan hệ với một tên thiếu gia đã phá sản, lưu manh như anh ta chứ." Tống Cát nói.
Lương Tiểu Binh lập tức nói: "Chúng ta đừng cãi nhau nữa, hiện tại cũng đã đi cùng nhau rồi. Anh và Tống Cát đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cho chuyến thám hiểm leo núi này rồi."
“Được rồi!” Mọi người đồng thanh đáp lại.
Sau đó mọi người lên đường, Tống Cát và Lương Tiểu Binh lái hai chiếc xe địa hình đưa họ đến núi tuyết Tịch Linh.
Thị trấn nhỏ nơi họ dừng hiện tại là quận gần nhất với núi tuyết, xe xuất phát từ đây, sau hai giờ lái xe bọn họ sẽ đến được chân núi tuyết Tịch Linh.
Núi tuyết Tịch Linh có độ cao hơn 5.000m so với mực nước biển, vào mùa hè chỉ cách đỉnh núi vài trăm mét mới bị tuyết bao phủ hoàn toàn.
Bởi vì núi tuyết Tịch Linh đang được phát triển nên người ta cũng làm một con đường dốc để lên đến sườn núi.
Hai chiếc xe đi hết con đường mòn bên sườn núi. Mặc dù không có tuyết rơi trên sườn núi này nhưng nhiệt độ vẫn thấp hơn so với nơi khác.
“Xuống xe thôi, không còn đường đi nữa rồi, chúng ta phải tự mình leo núi thôi.” Tống Cát nhảy xuống xe.
Sau đó, Tống Cát và Lương Tiểu Binh phân phát đồ đạc trong xe cho mọi người. Mỗi người có một bộ quần áo chống lạnh, kèm theo ba lô đựng thức ăn, nước uống, trang thiết bị, v.v.
Túi của mỗi người đàn ông nặng hơn, còn túi của ba người phụ nữ chỉ nặng 3 đến 4kg, chỉ đựng thức ăn và nước uống của họ thôi.
Sau đó mọi người xách túi bắt đầu đi lên núi. Tuy không có đường cho xe cộ qua lại nhưng có thể men theo rừng thưa để đi lên núi. Có thể nói mọi người rất hứng thú với nơi này, trên đường đi, ba cô gái còn lấy máy ảnh ra để chụp ảnh. Tuy nhiên, tốc độ di chuyển của họ rất chậm, họ cứ đi một lúc lại dừng lại.
Bọn họ chỉ mải tập trung ngắm cảnh, còn những gì Lâm Mộc quan tâm lại khác với bọn họ. Lâm Mộc có hơi kinh ngạc khi phát hiện Linh khí trong không khí ở đây rất đầy đủ, ít nhất so với những nơi Lâm Mộc từng đến, hàm lượng Linh khí ở đây đều được coi là tốt nhất.