Đương nhiên ông chủ Chiêm biết mình không thể chống lại Bằng Gia, đành phải lấy thương hội Kim Châu ra để dọa Bằng Gia.
“Được rồi, ông gọi điện thoại cho hội trưởng của các ông đi.” Bằng Gia nói.
Ông chủ Chiêm nghe vậy liền sững sờ, ông ta chỉ muốn lấy tên tuổi của thương hội Kim châu ra dọa Bằng Gia một chút, ông ta cũng không muốn vì chút chuyện này mà phải gọi điện quấy rầy hội trưởng.
"Không gọi sao? Vậy thì để tôi gọi cho ông."
Nói xong, Bằng Gia lấy điện thoại ra bấm. Điện thoại rất nhanh đã được kết nối.
"Hội trưởng Lưu, tôi đang nói chuyện với ông chủ Chiêm về một số việc, ông ấy nói ông ấy muốn tìm ông."
Sau khi Bằng Gia nói xong, trực tiếp đưa điện thoại cho ông chủ Chiêm.
Ông chủ Chiêm cẩn thận cầm điện thoại: "Xin chào, hội trưởng Lưu."
"Ông chủ Chiêm, công ty của ông hợp tác với ai cũng vậy thôi, tập đoàn Thiên Nguyên này tuy chỉ mới thành lập, nhưng tôi cũng biết một ít chuyện, năng lực không có vấn đề gì cả, ông có thể hợp tác thì cứ hợp tác đi." Giọng của hội trưởng Lưu phát ra từ trong điện thoại.
"Vâng... vâng..." ông chủ Chiêm hai tay cầm điện thoại, cung kính trả lời.
Sau khi cúp điện thoại.
"Ông chủ Chiêm, có vấn đề gì không? Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta cùng ký hợp đồng thôi."
A Bính nói xong liền đẩy bản hợp đồng đã để sẵn trên bàn đến trước mặt ông chủ Chiêm.
"Được...được..."
Ông chủ Chiêm chỉ có thể nặn ra một nụ cười, rồi nhận lấy bản hợp đồng.
Bằng Gia cũng cười nói: "Ông chủ Chiêm, như này không phải là xong rồi sao?"
Vừa ký hợp đồng xong, A Bính lại lên tiếng.
"Ông chủ Chiêm, ông có thể yên tâm, sản phẩm chúng tôi sản xuất ra đảm bảo không có vấn đề gì đâu, giá cả giống như bên Chu Khôn, những thiệt hại vi phạm hợp đồng khi bên ông ngừng hợp tác với Chu Khôn, chúng tôi cũng sẽ giúp bên ông bù đắp, bên ông sẽ không có bất kỳ tổn thất nào cả, ít nhất là đối với với công ty ông sẽ không có mất mát gì. "
“Tốt rồi, tốt quá.” Ông chủ Chiêm nở nụ cười có hơi khó coi.
Trong trường hợp này, ông ta cũng không còn cách nào khác là phải nhượng bộ.
Hơn nữa, nếu suy nghĩ kỹ thì chỉ cần các sản phẩm bên anh ta cung cấp giống với bên kia thì nó cũng không ảnh hưởng gì đến việc kinh doanh của ông ta cả.
Chỉ có một điều khiến ông ta bị sốc đó là nguồn gốc của tập đoàn Thiên Nguyên này là như thế nào, ông ta chưa từng nghe qua, rồi sau đó trong lòng ông ta như chợt lóe lên điều gì đó. Điều quan trọng nhất là một tập đoàn mới như vậy sao lại có thể cùng lúc nhận được sự hỗ trợ của Bằng Gia và hội trưởng Lưu chứ?
Sau khi ký hợp đồng xong, ông chủ Chiêm ngẩng đầu hỏi: "Tổng giám đốc Bính, hợp đồng cũng đã ký xong, tôi mạn phép xin hỏi một câu, chủ tịch tập đoàn Thiên Nguyên của anh là ai vậy?"
“Xin lỗi ông chủ Chiêm, vấn đề này tôi không thể trả lời được.” A Bính cầm bản hợp đồng lên.
...
Khu tập thể Cẩm Tú.
Lâm Mộc ở đang tiếp tục luyện tập trong căn phòng Bằng Gia cho anh mượn.
“Không ổn lắm.” Lâm Mộc lắc đầu.
Mấy ngày nay, Lâm Mộc đều cố gắng tu luyện nhưng cũng không có hiệu quả. Bây giờ Lâm Mộc đã ở Khai Linh Cảnh đỉnh phong, tu vi đã đạt đến cực hạn, muốn lên được đến Linh Ý Cảnh, một bước nhảy vọt của Đại cảnh giới là điều khó có thể xảy ra. Người ta phải đột phá cảnh giới mới có thể tiếp tục đi lên được.
“Trước khi xuống núi, sư phụ đã nói với mình rằng lần đột phá lần này của mình sẽ khó khăn, bởi vì kinh nghiệm tu luyện của mình còn ít, vẫn chưa trải qua việc tu luyện vậy thì phải làm sao mình mới có thể tăng lên ở phương diện này đây?” Lâm Mộc suy nghĩ một lúc, có hơi hụt hẫng.
Cho dù lần này Lâm Mộc xuống núi cũng đã có kế hoạch luyện tập, nhưng khi vào trong thành phố đều gặp phải những người không có chút kinh nghiệm nào cả.
Mãi đến gần tối, Lâm Mộc mới rời khỏi khu tập thể rồi đi về nhà.
Trong mấy ngày tới, Lâm Mộc cũng không định tiếp tục tu luyện ở khu tập thể Cẩm Tú nữa, bởi vì tu vi hiện tại của Lâm Mộc, bế quan đã không còn hiệu quả nữa rồi.
Cảnh giới cao nhất của bản thân có thể tăng cường tác dụng khi hấp thụ linh lực và khi tu luyện, từ đó có thể gia tăng tốc độ, nhưng chuyện vượt qua cảnh giới này, xem ra cảnh giới cao nhất của bản thân cũng không có tác dụng gì, đành phải dựa vào chính mình thôi.
Khu ổ chuột, nhà của Lâm Mộc.
"Anh à, em đang đợi anh đó!"
Lâm Mộc vừa về tới nhà, em gái Lâm Lê đã vui vẻ chạy tới, nắm lấy cánh tay Lâm Mộc rồi kéo anh vào trong nhà.
"Oa, bữa tối nay thịnh soạn quá vậy, hôm nay là ngày gì vậy?"
Lâm Mộc nhìn một bàn ăn tối vô cùng thịnh soạn. Bây giờ nhà nghèo, có một bàn thức ăn lớn như vậy, từ sau khi Lâm Mộc trở về vẫn chưa từng thấy được mấy lần.
“Hôm nay… hôm nay là ngày gì vậy?” Lâm Mộc kinh ngạc.
“Thằng nhóc này, quên sinh nhật mình rồi à?” Lâm Đại Sơn nói.
"Sinh nhật..." Lâm Mộc giật mình.
Đã năm năm Lâm Mộc không có sinh nhật, nên thật sự anh cũng đã quên mất. Nhưng ba mẹ và em gái anh vẫn nhớ rõ, thậm chí còn tự tay chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn cho anh nữa. Điều này khiến sống mũi Lâm Mộc có hơi cay cay, trong lòng anh có một cảm giác vô cùng khó tả...
Mấy năm trước khi nhà họ Lâm vẫn còn giàu có, ngày sinh nhật Lâm Mộc cũng chỉ ra ngoài với một đám bạn, hơn nữa cả đêm anh đều không về nhà. Vậy nên những ký ức về sinh nhật cùng với gia đình của anh chỉ dừng lại khi anh còn nhỏ thôi.
“Ba, mẹ, hiện tại điều kiện kinh tế của gia đình mình không tốt, không cần chuẩn bị nhiều món như vậy đâu, bốn người chúng ta cũng không ăn được nhiều như vậy mà.” Lâm Mộc nói xong liền đi tới ngồi xuống.
Mẹ cười: "Mộc Nhi, con đã năm năm không về rồi, năm nay cũng coi bù đắp sinh nhật cho con trong năm năm qua, nên đương nhiên mẹ phải làm nhiều món chứ, đây đều là mẹ với em gái con tự tay làm đó."
“Con cũng đói rồi, chúng ta mau ăn thôi.” Lâm Mộc cười rồi cầm đũa lên, gắp một miếng to rồi bỏ vào miệng.
“Mộc Nhi, không cần phải vội, cứ ăn từ từ thôi.” Mẹ anh nhẹ giọng nói.
"Ừm."
Lâm Mộc gật đầu ăn, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt anh rồi. Giờ phút này, Lâm Mộc mới nhận ra một điều đó là được đón sinh nhật cùng gia đình chính là một niềm hạnh phúc hiếm có.
Thật sự khi một người gặp khó khăn, những người đã từng ở cạnh bạn còn ai sẽ nhớ đến bạn chứ? Những ngày tháng khi Lâm Mộc sống trước kia, những thứ hào nhoáng kia đều chỉ là giả tạo mà thôi.
Sau khi ăn xong, em gái anh lấy ra một chiếc bánh kem, mặc dù chiếc bánh không quá lớn nhưng vẫn khiến Lâm Mộc bất ngờ.
"Anh à, em hát một bài chúc mừng sinh nhật anh nha!"
Với một nụ cười đáng yêu, em gái bắt đầu hát chúc mừng sinh nhật Lâm Mộc bằng giọng hát nhẹ nhàng của mình. Cả nhà quây quần bên chiếc bánh và nghe em gái anh hát. Em gái anh cũng rất nhanh hát xong bài hát chúc mừng.
“Anh ơi, anh mau ước đi!” Em gái cười ngây ngô và xinh đẹp.
Lâm Mộc nhắm mắt cầu nguyện, rồi thổi tắt ngọn nến. Sau đó Lâm Mộc ngẩng đầu lên rồi nói với giọng điệu kiên quyết: "Ba, mẹ, em gái, mọi người hãy tin con, không bao lâu nữa con sẽ cho mọi người một ngôi nhà lớn, sẽ cho mọi người có một cuộc sống tốt hơn."
Bây giờ A Bính và Bằng Gia đã bắt đầu hành động, chỉ cần đợi mọi chuyện diễn ra thuận lợi thôi, ngày đó cũng sẽ không còn xa nữa!