Chương 1

Tĩnh mịch...

Xung quanh không có một chút âm thanh, làn da cũng không cảm giác được bất kỳ thứ gì, mũi cũng không nghe mùi gì, đôi mắt không thể nhìn thấy gì, đến cả màu đen khi nhắm mắt cũng là thứ xa xỉ.

Đông... Đông... Đông...

Tiếng tim đập đột nhiên vang lên giữa không gian, sau đó là tiếng máu chảy, cơ thể dần dần ấm áp, ý thức cũng không còn mông lung.

A?

"Đứa bé này thật tội nghiệp, tuổi nhỏ như vậy, mà ba mẹ đã bị..."

Ý thức dần dần tụ tập lại, Trần Tịch liền nghe thấy một giọng nói người phụ nữ xa lạ mơ hồ vang lên như cách một màn nước.

Chuyện gì diễn ra? Trần Tịch nhíu mày, giãy giụa mở to mắt, cũng cùng lúc đối diện một đôi mắt tràn đầy trìu mến, cùng... Thương tiếc?

Nhưng là... Sừng hưu? Ánh mắt Trần Tịch dịch chuyển lêи đỉиɦ đầu người phụ nữ, hai mắt đựng đầy sự hoang mang.

Người phụ nữ này có thể miễn cưỡng tính vào chủng tộc nhân loại, nửa người trên là cơ thể con người, gương mặt lại rất xinh đẹp, nhưng là đi chung với sừng hưu cùng nửa người dưới là hưu...

Thì tình hình lại khủng bố hơn rồi.

"Ở đây là địa ngục sao? Tôi muốn chịu trừng phạt như thế nào?" Trần Tịch ngước nhìn lên người phụ nữ xa lạ kia, hỏi.

Hắn cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, bản thân trước khi chết là một Mafia gϊếŧ người không nương tay, sau khi chết đi xuống địa ngục nhận trừng phạt là chuyện đương nhiên.

Nhưng không phải là Đầu Trâu Mặt Ngựa, hoặc là Hắc Bạch Vô Thường đi dẫn hắn.

Tuy đây là đầu người, thân hưu... Nhưng, chắc cũng không khác biệt lắm.

Đôi mắt người phụ nữ dâng lên nước mắt, ngực quặn đau từng cơn cô nghẹn ngào mũi ôm chặt Trần Tịch, đem đầu của Trần Tịch nhấn ở trên ngực đầy đặn của mình.

Vừa ôm chặt Trần Tịch, vừa nghẹn ngào nói: "Con, con không có sai cái gì, sai chính là mấy cái Mafia kia, nếu không phải tại vì bọn họ... Con cũng, cũng sẽ không..."

Mấy câu nói kế tiếp đều bị tiếp khóc nghẹn làm mơ hồ, Trần Tịch không nghe rõ, chỉ có thể rõ ràng nghe thấy tất cả lỗi sai đều là từ Mafia.

Trần - Mafia - Tịch:...

"Là con sai..." Trần Tịch yếu ớt nói.

"Không phải, không phải con sai! Là do mấy cái Mafia đáng chết kia gϊếŧ ba mẹ của con..." Nói đến đây, cô cứng rắn nghẹn lại câu nói kế tiếp, chuyển hướng nói: "Con đừng nghĩ là bản thân con sai, con chỉ là người bị hại, mà người bị hại thì có sai cái gì đâu?"

Trần Tịch cảm giác bản thân sắp thở không nổi, hắn cảm thấy hắn sắp ngạt thở mà chết lần thứ hai.