Chương 1: Từ Ngữ Dâʍ đãиɠ

Trên bãi biển Patong ở đảo Phuket (*), Thi Mị mặc Bikini đỏ đi bộ dọc theo đường ven biển, phía sau lưng lưu lại từng chuỗi dấu chân, trong tay xách theo giày cao gót của mình.

(*) Là một bãi tắm rất nổi tiếng nằm về phía Tây của thành phố Phuket và phía Bắc của Karon, miền Nam Thái Lan.

Gió biển thổi lên gương mặt cô, mang theo âm thanh từng cơn sóng vỗ, nhưng không che dấu được sự náo nhiệt trên bãi biển. Khung xương mảnh khảnh của thiếu nữ phương Đông, đường cong mỹ lệ được Bikini phơi bày hoàn mỹ, vòng eo tinh tế kia dường như chỉ cần véo một cái là có thể đứt, cặp mông căng tròn kiêu ngạo vểnh lên.

Phong cảnh vừa xinh đẹp lại mê người như vậy quả thực dễ dàng khiến cho người ta lưu luyến quên đường về.

Ngay cả nhóm người nước ngoài trên bãi biển cũng đã nhìn về phía này nhiều lần.

"Tiểu Mị." Chàng trai trẻ tuổi mặc quần bơi bị mấy nam sinh khác xô đẩy đằng sau, cuối cùng lấy hết can đảm đi tới trước mặt Thi Mị, ấp úng mở miệng.

"Không phải em không biết bơi sao? Hay là anh dạy cho em nhé."

"Không được rồi anh Thắng, bây giờ em không muốn bơi lắm." Âm thanh của cô gái nhỏ rất ngọt ngào, mang theo sự áy náy khi từ chối, cặp mắt xinh đẹp giống như hồ ly vừa ngọt ngào lại láu lỉnh.

"Em đi dạo trên bãi biển một chút là được rồi, cảm ơn anh."

Ngay cả nói lời từ chối, cũng khiến cho người khác không đành lòng.

"Được rồi."

Chàng trai nhìn cô gái nhỏ tiếp tục dẫm lên bờ cát đi về phía trước, vô cùng mất mát đứng một chỗ, chỉ có thể nhìn bóng lưng cô càng lúc càng xa.

Mấy nam sinh khác chen chúc như tổ ong tiến lên, có chút hả hê vỗ vỗ vai Trịnh Thắng: "Hay là thôi đi, người ta là nữ thần hoa khôi giảng đường đấy, sao mày có thể theo đuổi được?"

"Ngực Thi Mị to thật đấy, lúc mặc Bikini hai bầu ngực đều sắp lộ hết ra ngoài, chậc chậc, lẳиɠ ɭơ như vậy, không biết về sau sẽ tiện nghi cho thằng nào đây."

"Cắt, loại mỹ nữ này sao có thể vẫn còn là xử nữ chứ, nhìn bên ngoài thì trong sáng, bên trong không biết dâʍ đãиɠ thế nào đâu."

"Mày đừng có không ăn được nho lại nói nho xanh, đại mỹ nữ như vậy mày còn đòi lần đầu tiên của người ta à? Nếu có thể mở chân cho tao làm một cái, dù là khẩu giao cho tao một chút, thì tao chết cũng không tiếc."

"..."

Mấy từ ngữ xấu xa tục tĩu của nhóm nam sinh đều bị Thi Mị ném ra sau đầu, cô duỗi tay vuốt vuốt tóc bên tai, trong hơi thở thuần khiết lại mang theo vài phần xinh đẹp có tính công kích, ánh mắt rơi vào người đàn ông đứng cách đó không xa, khoảng 30 tuổi, dáng người được giữ gìn khá tốt.

Trên bãi cát nóng như vậy, những tên đàn ông khác chỉ mặc quần bơi, anh lại mặc sơ mi trắng quần tây đen, chân đi giày da nâu, cổ áo hơi mở.

Bụng dưới bằng phẳng rắn chắc, trên ngón tay thon dài kẹp nửa điếu thuốc, hình dáng bàn tay kia rất lớn cũng rất đẹp, Thi Mị thấy được cả yết hầu gợi cảm của anh.

Từ góc nhìn của Thi Mị, giờ phút này anh vừa yên tĩnh lại thanh tao lịch sự, anh trời sinh đã rất đẹp, khí chất lắng đọng theo năm tháng, vui buồn không hiện ra ngoài, chỉ có sự chín chắn và vững vàng.

Có lẽ do cảm ứng với ánh mắt chăm chú của Thi Mị đang âm thầm đánh giá, người kia bỗng nhiên mở mắt, thản nhiên nhìn cô một cái.



Ánh mắt kia sâu sắc lại tinh anh, mang theo thâm ý nhìn thấu tất cả. Trong nháy mắt đó, Thi Mị cảm giác mình như đang bị người đàn ông kia nhìn thấu tất cả, ngón tay nhỏ run rẩy, khóe môi vốn nhếch thành độ cong cũng không tiếng động mà xụ xuống.

Thi Mị không dám xác định, lúc nãy cô đi trên bãi cát, người đàn ông này có phải cũng chú ý tới cô hay không.

"Tiểu Mị, sao cậu lại ở đây thế?"

Một cô gái nhỏ mặc bikini vàng ở cách đó không xa vẫy tay với cô, vui vẻ chạy chậm lại đây: "Mình ở chỗ này, cậu nhìn gì thế, mình vừa mới quay đầu lại đã không thấy tăm hơi cậu đâu."

"Vừa nãy đυ.ng phải nhóm bọn Trịnh Thắng, nên trò chuyện mấy câu."

Thi Mị nhìn Cố Cửu Âm đang chạy tới, trên mặt hơi hơi mỉm cười, dịu dàng hỏi một câu: "Cậu đi WC thế nào mà đi lâu như vậy?"

"Không có đâu, mình vừa mới tìm chú của mình, hỏi xin chú ấy một chút phí sinh hoạt." Cố Cửu Âm cười tủm tỉm kéo tay Thi Mị, nghịch ngợm thè lưỡi, "Tiểu Mị, cậu nói thật với mình đi, có phải tên Trịnh Thắng kia đang theo đuổi cậu đúng không?"

"Đừng nói bừa, mọi người đều là bạn học thôi, có thể gần đây quan hệ có tốt hơn một chút." Thi Mị nhẹ nhàng cười cười, giống như có chút không tập trung.

"Được rồi, mình đều biết hết." Cố Cửu Âm cho rằng cô ngượng ngùng, hoạt bát chuyển đề tài, "Chú ba giúp mình đặt khách sạn rồi, cậu có thể qua đấy ở với mình không, phải ngốc nghếch ở chung một chỗ với người đàn ông cổ lỗ sĩ như chú ba thì không thú vị chút nào, mình thật sự sẽ bị nhàm chán đến chết."

"Cậu đấy."

Thi Mị cười cười, ánh mắt khó khăn lướt qua bóng dáng người đàn ông trước mặt, khi ánh mắt chuyển động, không ai nhìn mà hiểu được.

“Được rồi.”

Nhóm người trẻ tuổi bọn họ do Trịnh Thắng dẫn đầu, thừa dịp nghỉ hè cùng nhau tới Thái Lan chơi. Cố Cửu Âm là con gái nhà giàu, vụиɠ ŧяộʍ theo Thi Mị ra nước ngoài, người nhà họ Cố cảm thấy chỉ có một mình cô thì không yên tâm, vừa khéo đứa con thứ ba trong nhà Cố Lệnh Thâm đi công tác ở Thái Lan, ba Cố Cửu Âm liền nhờ em trai đưa con gái về nước.

"Tiểu Mị, cậu tốt quá." Cố Cửu Âm làm nũng, "Nếu không có cậu, kỳ nghỉ hè này nhất định là nhàm chán đến chết, ba mình muốn đưa mình tới chỗ chị Thiến học dương cầm, mình không muốn chút nào, cả ngày bắt mình học cái này luyện cái kia, từ nhỏ đến lớn đều như vậy!"

"Được rồi, cậu cũng đừng làm người nhà lo lắng, ngày mai chúng ta về nước đi, dù sao cũng chơi đủ rồi." Thi Mị nhìn khuôn mặt ngây thơ mơ mộng của Cố Cửu Âm, ánh mắt điềm tĩnh.

"Vậy cậu đi cùng mình nhé."

Cố Cửu Âm rất ỷ lại Thi Mị, hai người từ năm nhất đại học đã chơi với nhau, bởi vì bằng tuổi nhau, sở thích tương tự, về sau nói chuyện gì cũng không giấu nhau, dần dần trở thành bạn thân, dường như tất cả phát triển như vậy đều là chuyện đương nhiên.

Chỉ có Thi Mị biết, tất cả đều là bộ mặt giả dối.

Mà mục đích thật sự của cô——

Thi Mị cúi đầu cười một cái, mang theo tự giễu cùng lạnh lẽo.

"Ừ."

Giữa trưa, Cố Lệnh Thâm lái xe đón bọn họ đến khách sạn nghỉ ngơi, Cố Cửu Âm sốt ruột lôi kéo Thi Mị ngồi xe của chú mình, Cố Lệnh Thâm ngồi ở ghế lái gọi điện thoại với người khác, giọng điệu có chút nghiêm túc.



Anh dường như rất bận, dùng một loạt tiếng Anh lưu loát nói chuyện với một người nước ngoài, chỉ là ánh mắt Thi Mị vừa rơi vào kính chiếu hậu, ánh mắt mẫn cảm của anh đã thản nhiên quét tới, uy nghiêm, sắc bén, thâm thúy như hiểu thấu tất cả, nhưng chỉ đối mắt cùng cô trong nháy mắt rồi dời đi rất nhanh.

Ánh mắt kia, Thi Mị nhìn không thấu.

"Chú, đây là bạn đại học của cháu, Thi Mị."

"Chào chú Cố, cháu là Thi Mị."

Âm thanh của cô gái nhỏ vừa sạch sẽ lại thuần khiết, không có bất kỳ điểm khác biệt nào so với những cô gái 19 tuổi khác. Nhưng Thi Mị lại có một khuôn mặt quá mức xinh đẹp, luôn mang lại cho người ta ảo giác về nàng yêu tinh lẳиɠ ɭơ.

"Ừ."

Anh giơ điện thoại đáp lại một câu, trong nháy mắt Thi Mị rũ mắt xuống, ánh mắt liếc đến yết hầu đang chuyển động lên xuống của anh. Cô nghe anh nói chuyện điện thoại, giọng nói trưởng thành tràn đầy sức hút, giống như đang bàn chuyện làm ăn với đối phương.

Cố Lệnh Thâm lái xe rất ổn định. Cố Cửu Âm vừa mới chơi mệt, trên đường về đã ghé đầu vào vai Thi Mị ngủ thϊếp đi, bên trong xe rất yên tĩnh, không có ai nói chuyện.

Thi Mị từng nghe người khác nói, đàn ông quanh năm hút thuốc lá thì nhu cầu thể xác đều rất mạnh, lông trên chân Cố Lệnh Thâm cũng có chút rậm, khi nãy ở trên bờ cát cô đã thấy được.

Không biết đàn ông có sự nghiệp thành công như vậy, vào lúc lén chơi phụ nữ là cái dạng gì.

Tưởng tượng như vậy, phía dưới Thi Mị càng ướt nhanh hơn, không thể nghi ngờ, đây là người đàn ông hấp dẫn đối với các cô gái, rất chững chạc.

Cho dù lúc trước cô có từng ôm loại mục đích dơ bẩn nào, nhưng nhìn thấy người đàn ông trưởng thành đẹp trai như vậy, cũng khó tránh khỏi mong muốn được nếm thử dươиɠ ѵậŧ của anh.

Nếu như anh chơi cô ở trên giường, có phải cũng dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy hay không, lúc cởi bỏ thắt lưng để làm cô, cũng vẫn giữ dáng vẻ của người lớn trong nhà như vậy sao?

Thi Mị vừa mới thay một cái váy dài ở bãi biển, sau nhiều lần do dự, cô quyết định không mặc qυầи ɭóŧ, vừa nãy nhấc chân lên xe có lông đen lộ ra, nhưng rất nhanh đã được làn váy che khuất.

Âʍ ɦộ non mềm màu hồng phấn của thiếu nữ phơi bày trong không khí, mật dịch trong suốt từ hoa huyệt rỉ ra, trên đệm lót giống như có mấy vết ướt.

"Chú Cố, Âm Âm ngủ rồi."

"Để tôi bế là được rồi."

Cố Lệnh Thâm đưa điện thoại cho người khác, duỗi tay định bế Cố Cửu Âm lên, cổ tay đưa ra rất có sức lực.

Thời điểm anh tiến lại gần tỏa ra hơi thở nồng nàn của đàn ông, rất sạch sẽ, giống như trong tưởng tượng của Thi Mị, cái loại hơi thở tràn đầy hormone đàn ông này hun Thi Mị đến xuân tâm nhộn nhạo*, nhịn không được cắn môi.

*Xuân tâm nhộn nhạo: trái tim phơi phới như khi mùa xuân về, ở đây là chỉ tình cảm yêu đương và ngưỡng mộ của nam nữ.

"Ưʍ..."

Cố Cửu Âm nhíu mày, giống như bị quấy rầy giấc ngủ.