Beta: Minh NguyệtChương 5: Cắm cô.........
"Chú ba, chú dậy rồi à?" Nhìn thấy Cố Lệnh Thâm đi tới, Cố Cửu Âm vội vàng nịnh nọt gọi anh một tiếng, "Khách sạn vừa đưa bữa sáng lên, chú cùng ăn luôn nhé."
Cố Lệnh Thâm ừm, kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, vừa vặn ngồi ở bên cạnh Thi Mị.
Cô cúi đầu ăn thức ăn trong đĩa, rất yên tĩnh mà nhai thức ăn, dư quang liếc về phía ngón tay có khớp xương rõ ràng đang xoay thuốc lá của người đàn ông.
Dù cho anh không nói gì hết, cũng có loại cảm giác tồn tại khiến người ta không thể nào bỏ qua được.
"Ngài Cố." Thi Mị trung quy trung củ (1) lên tiếng chào hỏi, dường như chuyện tối ngày hôm qua hoàn toàn chưa từng xảy ra.
(1) Trung quy trung củ 中规中矩: Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ. Thường hàm nghĩa xấu.
"Ừm."
Cô gái ngồi ở đó có vẻ an tĩnh nhã nhặn, tóc dài đen nhánh trượt xuống sau tai, lộ ra da thịt trắng nõn ở cổ, toàn thân cũng tăng thêm vẻ nhỏ con, có sự xinh xắn của nữ sinh viên ở độ tuổi này.
"Chú ba, hôm nay chúng ta phải về nước thật hả?"
Cố Cửu Âm hoàn toàn không nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa bọn họ, nịnh nọt cười nói với chú ba của cô: "Nhưng mà con vẫn còn muốn chơi thêm mấy ngày ở đảo Phuket với Tiểu Mị, sắp vào học rồi, sau này có muốn đến chơi cũng khó, chú ba, chú giúp đỡ được chứ......"
"Đặt hết vé máy bay rồi, ngày mai phải về ngay."
"Được rồi."
Cố Cửu Âm nghe thấy lời này lập tức ỉu xìu, rầu rĩ không vui mà uống một hớp sữa bò trên tay, cho dù trong lòng có muốn có muốn mắng chửi, cũng không dám lỗ mãng trước mặt người chú vốn có tiếng là nghiêm khắc này.
"Âm Âm, tớ ăn xong rồi."
Thi Mị để dao nĩa xuống, khóe miệng lộ ra độ cung điềm tĩnh, rút khăn giấy ra lau miệng.
"Sao cậu ăn ít bữa sáng vậy, hèn gì lại gầy như vậy, cũng không có tí thịt nào." Cố Cửu Âm vừa nói vừa cười vươn tay sờ eo và bụng cô, bị Thi Mị cười híp mắt tránh né.
"Đừng có giỡn nữa."
Cố Lệnh Thâm hút thuốc ở bên cạnh nghe thấy lời này, hình như có thâm ý mà liếc mắt một cái, không biết đang suy nghĩ gì.
Điện thoại đặt ở trên bàn bỗng nhiên rung lên, mới sáng sớm mà đã gọi điện tới, Thi Mị suy đoán ở trong lòng, có thể là vị hôn thê của anh gọi tới.
Cố Lệnh Thâm nhìn màn hình điện thoại, sau đó đứng dậy đi về phía hồ bơi ở bên kia, vừa ấn nhận cuộc gọi tới.
"Có thể là thím ba của tớ tra cương (2) đấy." Vẻ mặt của Cố Cửu Âm hiện lên sự hiểu rõ, "Đàn ông chất lượng tốt giống chú ba của tớ, từ nhỏ đến lớn cũng không biết có bao nhiêu người đẹp vội vàng cho không, đám người xin được ngủ cùng ở giới giải trí càng gom được một đống lớn, bây giờ lại bị thím ba của tớ lượm được món hời lớn, đương nhiên phải nhìn chằm chằm từng giây từng phút, chỉ sợ có người phụ nữ xấu xa nào đấy quấn lấy."
(2) Tra cương (查岗): Ý nói bạn gái tra hỏi đường đi nước bước của bạn trai để phòng ngừa nɠɵạı ŧìиɧ."Ai bảo chú ba của cậu vừa có tiền, lớn lên lại còn đẹp trai vậy chứ." Cô của bây giờ không phải cũng đang cho không đấy sao.
Thi Mị thu ánh mắt trên thân hình cao lớn ở cách đó không xa lại, đứng lên, "Âm Âm, tớ đi toilet trước."
"Ừm, cậu mau đi đi."
Thi Mị đi đến dưới bóng cây bên hồ bơi, ngồi ở trên tảng đá, nhìn Cố Lệnh Thâm đưa lưng về phía mình vẫn luôn nói chuyện điện thoại với người khác, cô rũ mắt xuống, đợi một lúc, dư quang liền nhìn thấy ống quần tây và giày da của người đàn ông.
"Sao lại ngồi một mình ở đây?" Người đàn ông ngồi xuống, đối diện với cô: "Bữa sáng vừa nãy của khách sạn có phải không hợp khẩu vị không?"
"Không phải, bữa sáng rất ngon."
Thi Mị đối diện với đôi mắt thâm thúy của anh, cô dường như nghe thấy tiếng tim mình đập với tiết tấu loạn xạ.
Anh nói chuyện rất dịu dàng, có sự chín chắn thuộc về đàn ông trưởng thành, lại mang theo thái độ xa cách và nghiêm túc của bậc cha chú, cách làm như vậy hoàn toàn không có cách nào có thể xoi mói được gì.
Tuy rằng tối hôm qua xảy ra một vài chuyện không thể miêu tả được nhưng anh sẽ không nhìn cô bằng cái nhìn phiến diện, nhưng sẽ không để cô có suy nghĩ được voi đòi tiên.
"Tôi ra đây ngồi chỉ là muốn nhìn chú nhiều hơn mà thôi."
Yêu anh sao? Đương nhiên là không phải.
Trong lòng Thi Mị rất rõ ràng bản thân muốn gì, cô muốn tiền, muốn Hướng Thiến thấy người đàn ông của mình bị cướp đi, nhưng mỗi một lần cô ở trước mặt người đàn ông này, dường như luôn có một loại cảm giác không có chỗ nào để che giấu.
"Cậu ba......"
Lúc Quản gia vội vàng đi tới, hơi giật mình khi nhìn thấy hai người bọn họ ngồi cùng nhau, Cố Lệnh Thâm đứng lên, đi vài bước về phía bên ông rồi nhỏ giọng dò hỏi.
"Có chuyện gì?"
"Ngài Smith mới gọi điện tới, bảo cậu phải tham gia hội nghị qua điện thoại ngay."
"Tôi biết rồi."
Thi Mị vẫn ngồi ở trên tảng đá như cũ, chờ khi anh về lại, người đàn ông nhỏ giọng nói.
"Bên ngoài quá nóng, con vào trước đi."
Cố Lệnh Thâm dường như hoàn toàn không nghe thấy lời Thi Mị vừa nói, càng không có lý giải ý cô nói, nhưng Thi Mị biết, anh chỉ là không muốn trực tiếp trả lời cô, hay là nói cách khác, anh không muốn đáp lại cô.
Anh từ chối rất tuyệt tình.
"Ngài Cố, chú thật sự chán ghét tôi vậy sao?"
Trong nháy mắt người đàn ông xoay người định rời đi thì nữ sinh bỗng túm chặt áo sơmi của anh, thân hình cao ngất của người đàn ông không động đậy đứng ở đó, ánh mắt thâm thúy dừng ở trên khuôn mặt bướng bỉnh của cô gái, trong tiếng nói từ hậu lộ ra sự từ chối.
"Thi Mị, con bằng tuổi cháu gái của tôi, lúc còn trẻ thì con người ta thường sẽ coi tình cảm nam nữ như là tất cả của mình, nhưng chờ con trưởng thành rồi thì sẽ biết những việc con đã làm không lý trí thế nào, cho dù là ai thì cũng vẫn phải yêu bản thân, thật sự không đáng đâu, con có hiểu không?"
Thi Mị nghe anh nói những lời này, nhắm hai mắt lại, vành mắt nhịn không được lại chua xót một lần nữa, tay nắm chặt góc áo anh lại vẫn không buông ra, bị từ chối là nằm trong dự đoán, nhưng Cố Lệnh Thâm bình tĩnh và lý trí như vậy, khiến cô cảm thấy hy vọng trong lòng đang vỡ ra thành từng mảnh.
Một chút mong đợi Thi Mị dựa vào mấy ngày liền, đã hoàn toàn tan thành mây khói vào giờ phút này.
Cố Lệnh Thâm, chú thật sự yêu Hướng Thiến vậy sao?
Hướng Thiến là cô út của cô, em gái ruột duy nhất của ba cô, bởi vì bệnh tật ốm yếu ngay từ khi còn nhỏ nên Hướng Thiến luôn được ba và ông bà nội nâng trong lòng bàn tay cưng chiều, người trong nhà đều cẩn thận che chở, yêu thương cô ta giống như đối xử với một con búp bê bằng sứ, đặc biệt là sau khi ông bà nội lần lượt qua đời.
Từ nhỏ đến lớn Thi Mị luôn sống ở dưới cái bóng của Hướng Thiến, rõ ràng cô biết đàn dương cầm, biết khiêu vũ, thông qua mọi nỗ lực khiến bản thân trở nên ưu tú hơn, học tập cũng đứng đầu, mọi người lại toàn thích Hướng Thiến ốm yếu ngoan ngoãn.
Mọi người đều yêu thương Hướng Thiến.
Lúc trước Hướng Thiến bởi vì mắc bệnh urê huyết mà bị tra tấn đến nỗi khuôn mặt tiều tụy đi, cần người thân ghép thận phù hợp mới phục hồi sức khỏe, ba cô dỗ dành lừa dối các kiểu mới lừa cô ra nước ngoài được, sau đó liên hệ bác sĩ lấy một quả thận từ trong thân thể cô ra, bắt đầu từ giây phút đó, Thi Mị hận thấu xương người phụ nữ kia, cũng như là toàn bộ nhà họ Hướng.
Một tháng sau khi cô xuất viện, Thi Mị nhìn cháo trắng trong chén của mình, lại nhìn thân ảnh của người đàn ông thần bí được nhắc tới trên báo kia, Hướng Thiến ốm yếu điềm đạm đứng ở bên cạnh anh ta, các phương tiện truyền thông liên quan đều bạo liêu (3) hào môn bí sử, cậu ba Cố Lệnh Thâm của tập đoàn nhà họ Cố đã bí mật đính hôn với một người phụ nữ thần bí.
(3) Bạo liêu "爆料": Đây cũng là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ hành động phát tán tin tức về một vấn đề khả nghi nào đó trước công chúng, không có giá trị pháp lý, không có đủ chứng cứ, có thể là sự thật hoặc không.Thế giới này thật sự không công bằng, đưa hết mọi thứ tốt đẹp cho người phụ nữ tên Hướng Thiến kia.
Nhưng nếu Cố Lệnh Thâm yêu cô......
Hướng Thiến nhất định sẽ nổi điên nhỉ.
Thi Mị ngước mắt nhìn người đàn ông cao bất khả phàn (4) trước mặt, giật mình. Cố Lệnh Thâm vốn còn đang suy nghĩ gì đó thì bỗng nhiên cảm thấy một thân thể mềm mại dựa vào lưng anh từ phía sau, đặc biệt là hai bầu vυ" to mềm như cục bột ở sau lưng, trực tiếp đè ở phần lưng rắn chắc của người đàn ông.
(4) Cao bất khả phàn - 高不可攀: Cao không với tới, hình dung người ở địa vị cao khiến người khác khó tiếp cậnPhần lưng vốn thẳng tắp của Cố Lệnh Thâm, rõ ràng bắt đầu trở nên căng cứng, tay Thi Mị vuốt ve từ phía sau, vẻ mặt thanh thuần lại diêm dúa lẳиɠ ɭơ mà sờ vào trong áo khoác tây trang của người đàn ông, vuốt ve qua lại cơ bắp rắn chắc của người đàn ông.
"Cố Lệnh Thâm, tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với chú."
Giây tiếp theo, toàn thân Thi Mị trượt vào l*иg ngực của đàn ông từ sau lưng anh, hai bầu vυ" đầy đặn bị áo ngực ôm lấy, khe ngực sâu và bộ ngực đầy đặn chỉ được che một nửa, bị l*иg ngực của anh đè ép, lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt Cố Lệnh Thâm.
"Chú Cố, chú muốn tôi đi." Thi Mị ngước khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lên nhìn anh, trên mặt hiện lên đỏ ửng, "Bây giờ tôi vẫn còn là xử nữ, lúc chú tiến vào thì cẩn thận một chút, chỉ cần không đâm thủng màиɠ ŧяiиɧ của tôi thì sẽ không sao......"
Thật ra cô đang lừa anh.
Thi Mị nghĩ thầm, bây giờ cô thật đúng là một cô gái hư hỏng tuyệt đối, vì lừa anh yên tâm thoải mái cắm vào tiểu bức của mình mà có thể nói dối.
Cố Lệnh Thâm nghe thấy lời này, trên trán mơ hồ nổi gân xanh lên, vẻ mặt vẫn gượng gạo như cũ, rất lâu rồi anh không làʍ t̠ìиɦ, thân thể của Hướng Thiến rất mảnh mai không làʍ t̠ìиɦ được.
Đàn ông vốn không có quá nhiều ý nghĩ về tìиɧ ɖu͙©, đã quen với việc cấm dục, nhưng bây giờ bỗng nhiên có một cô gái nhỏ như vậy xuất hiện.
Cô yêu kiều mềm mại như vậy, chỉ mới 19 tuổi, trên người còn sự trẻ con của học sinh, nhưng cái tay kia lại luồn vào áo sơmi của anh vuốt ve qua lại eo bụng và cơ bắp trên lưng anh, dường như mỗi một lỗ chân lông đều đang rất sảng khoái, đang run rẩy.
Có thể là đã lâu anh không làʍ t̠ìиɦ, nên mới có loại phản ứng kỳ lạ này.
........
Lại một chương nữa có cái tên rất chi là hố. Ai mới vừa nhìn tên chương mà tưởng có H thì sai rồi nhé, hãy tập quen đi nha xD........#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~