Chương 25: Bαo ©αo sυ đã dùng

"Thi Mị, cậu đã dậy chưa?"

"Mình dậy rồi."

Giọng nói của Thi Mị khàn khàn, nghe có vẻ yếu ớt, nghe thấy trái tim của Cố Cửu Âm hơi lo lắng.

"Cậu làm sao vậy, không phải bị bệnh chứ? Đều do mình không tốt. Tối qua muộn như vậy, mình còn để cậu đến bệnh viện giúp mình, giờ mình tới thăm cậu."

"Mình không sao. Có thể do buổi chiều làm việc quá mệt, buổi tối khi trở về còn cùng chị Lâm đi uống rượu ăn đồ nướng, có lẽ bị cảm lạnh. Cậu đừng nghĩ nhiều, mình chỉ cần nghỉ ngơi một ngày sẽ khỏe, cậu ở bệnh viện cùng thím ba của cậu đi. "

"Được rồi, vậy ngày mai gọi điện thoại cho mình."

"Được."

Tắt điện thoại, Thi Mị lại nằm xuống giường, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô đắp một chiếc chăn mỏng, trong người còn chưa phục hồi sức lực.

Tối qua trong phòng bệnh, cô đã bị người đàn ông làm đến hết sức.

Tối qua khi Thi Mị trở về, Lâm Mẫn Trạch nhìn thấy cả người cô đều là hơi thở hoan ái, vào cửa chật vật không chịu nổi, gần như hung hăng mà lắp bắp kinh hãi.

Cô ấy làm việc ở quán bar, sao lại không biết cô đã xảy ra chuyện gì.

Thi Mị lúc ấy hoàn toàn kiệt sức, vừa vào cửa liền ngã xuống sàn nhà, một chất lỏng màu trắng bên trong tiểu huyệt hồng hào chảy xuống, tục tĩu không chịu nổi.

Vẫn là Lâm Mẫn Trạch đỡ cô đứng dậy đi vào phòng tắm tẩy rửa một phen. Khi nhìn thấy trên người cô khắp nơi đều là dấu vết của đàn ông lưu lại, phủ dày đặc, trên hai vυ" đều là vết hồng, nước mắt liền rơi xuống.

"Thi Mị, tại sao em phải khổ như vậy?"

"Chị, em không sao." Thi Mị nhìn cô, thản nhiên cười nói: "Anh ta không ngược đãi em, bọn em ở cùng nhau coi như là niềm vui xá© ŧᏂịŧ bình thường, nhưng hôm nay em thực sự rất mệt mỏi."

Tại sao ư?

Cô lại đang suy nghĩ, con người sống trên đời, đây là loại đau khổ nào.

Đôi khi, Thi Mị thực tế cũng sẽ có mơ mộng.

Nếu người đàn ông kia nguyện ý yêu thương cô, nguyện ý che mưa che gió cho cô, cô có phải cũng có thể hạnh phúc như những cô gái bình thường khác không?

Phụ nữ chính là thực tế, chỉ cần ai đối xử tốt với cô, cô có thể yêu người đó.

Không phải sao?

Lâm Mẫn Trạch đỡ cô vào bồn tắm lớn, nhìn dấu vết đầy người cô. Tiểu huyệt hồng nhuận bị người đàn ông làm đến nỗi hơi mở ra, bên trong còn có chất lỏng đặc quánh của đàn ông. Chị ấy nhanh chóng lấy thuốc của mình đưa cho Thi Mị dùng.

Thi Mị ngâm người trong nước nóng, hai chân mở ra trong bồn tắm lớn, mặc cho thứ gì đó của người đàn ông ở bên trong được rửa sạch.

Lâm Mẫn Trạch thấy cô mệt mỏi như vậy, cũng chỉ cầm khăn lông mát xa cho cô.

Khi chị ấy ở quán bar, thường bị những người đàn ông khác nhau hành hạ, bị thương, bị bệnh đều là chuyện không thể tránh.

Một khi cơ thể có gì khó chịu, bắt buộc phải bôi một ít thuốc, nếu không hiệu quả thì ông chủ sẽ đưa đến bác sĩ chuyên khoa, tiêm vài mũi rồi truyền mấy bình là khỏe.

Lúc trước, Thi Mị thiếu chút nữa cũng phải làm gái.

Thi Mị khi đó đến bước đường cùng đi vào quán bar của họ, tinh thần rất kém, nhưng trên mặt lại lộ vẻ điềm đạm.

Họ gặp nhau ở cửa quán bar. Cô gái nhỏ nắm tay cô, cầu xin cô ấy giúp đỡ giới thiệu đi vào làm việc.

Nhưng Lâm Mẫn Trạch nhìn cô gái này, trong nháy mắt nghĩ đến cô con gái 5 tuổi của mình.

Làm sao cô ấy có thể nhẫn tâm, để một cô gái như vậy vào nơi này chịu khổ chứ?

Cho nên, sau đó cô ấy đã giữ Thi Mị lại, mang theo cô con gái ốm yếu của mình, ba người họ sống nương tựa vào nhau. Dưới sự chăm sóc cẩn thận của cô ấy, tinh thần và cơ thể của Thi Mị dần trở nên tốt hơn, sau đó cũng có thể làm thuê tự mình kiếm tiền, cuộc sống mới từ từ đi đúng con đường.

Có lẽ chỉ những ai đến tận đáy vực thấp nhất, mới càng hiểu được loại cảm giác tuyệt vọng này, và thông cảm với nhau.

Giống như Lâm Mẫn Trạch đối với Thi Mị.

.....

Sau khi Cố Cửu Âm cúp điện thoại, trong lòng không biết chuyện gì đang xảy ra, có loại cảm giác lo lắng và mất mát không giải thích được, nhưng mà nghĩ có thể do tối qua ngủ không ngon, cũng không nghĩ nhiều nữa.

"Chú ba? Chú... Tại sao chú đột nhiên đứng sau lưng cháu, cũng không nói lời nào?"

Vừa quay đầu liền thấy Cố Lệnh Thâm, Cố Cửu Âm thiếu chút nữa bị dọa đến tiểu ra.

"Giật mình như vậy à." Cố Lệnh Thâm cau mày, như thể đang nghĩ về điều gì đó. Khói thuốc trên tay làm sườn mặt người đàn ông trở nên mơ hồ, dọa Cố Cửu Âm vỗ vỗ ngực mình.

"Chú ba, chú làm cháu sợ muốn chết!"

"Vừa mới gọi điện thoại cho ai thế?" Cố Lệnh Thâm như vô tình hỏi một câu.

"Tất nhiên là với Tiểu Mị." Cố Cửu Âm nhanh nhẹn đi qua, nũng nịu ôm tay chú mình: "Dáng vẻ Tiểu Mị hôm nay dường như rất mệt mỏi, hóa ra là tối qua cùng bạn cậu ấy đi ăn đồ nướng uống rượu, hừ, cháu cũng muốn đi uống bia ăn đồ nướng. Hôm nay cháu không ở đây chăm sóc thím ba đâu. "

"Phải không?"

Đôi môi mỏng của Cố Lệnh Thâm thở ra một làn khói, lông mày anh hơi nhíu lại. Cô nói tối qua cô cùng bạn đi uống bia. Như vậy, buổi tối trong phòng bệnh, quyến rũ anh, cô gái quấn chặt dươиɠ ѵậŧ phóng túng kêu rêи ɾỉ là ai đây?

Phụ nữ, dường như luôn nói dối thành tính.

"Được, hôm nay cháu không cần chăm sóc thím ba."

Cố Lệnh Thâm đem tàn thuốc gạt vào cái gạt tàn, khuôn mặt mơ hồ có sự nghiêm khắc của người lớn: "Tuy nhiên, buổi tối cháu không được phép đi ra ngoài lêu lổng, cô gái một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm."

"Cháu biết rồi."

Người đàn ông quay người lại, bước chân vững vàng rời đi.

Trong đầu nhớ lại cô gái yên tĩnh tươi cười, cách cô bước đến hôn anh, trong mắt hiện lên ánh sáng tan vỡ và sự thỏa mãn.

Cảnh tượng từ trong đầu hiện lên, cuối cùng khi dừng ở hình ảnh căn nhà cô đang thuê, người đàn ông hít một hơi thật sâu, trán hiện lên gân xanh.

Khi gần đến giữa trưa, Hướng Thiến cuối cùng cũng tỉnh. Cô ta cảm thấy trên tay dính dính, như thể đang chạm vào thứ gì đó.

Lúc xốc chăn lên thì lại phát hiện đó là một chiếc bαo ©αo sυ đã qua sử dụng, phía trên còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của một người đàn ông.

Hướng Thiến đột nhiên nhớ tới, trước khi cô ta phát bệnh đã gọi điện thoại cho anh nhưng anh không trả lời. Cố Lệnh Thâm đã thay đổi. Gần đây, anh càng ngày càng khiến cô ta trở nên bất an, chắc chắn đã bị người phụ nữ nào quyến rũ mới có thể lạnh lùng như vậy.

Tất cả những người đàn ông trước khi nɠɵạı ŧìиɧ, đều có dấu hiệu.

"Âm Âm."

Hướng Thiến nắm chặt bαo ©αo sυ trong tay, gọi Cố Cửu Âm ở cửa đi vào.

"Thím ba, thím tỉnh rồi? Thím đói bụng không, muốn cháu gọi chú ba không..."

"Thím không đói." Hướng Thiến ngắt lời cô ấy, cảnh giác hỏi: "Âm Âm, suốt đêm qua là cháu và chú ba của cháu canh giữ bên giường sao?"

"Đúng vậy ạ. Nhưng tối qua cháu mệt quá nên liền ngủ mất, chú ba vẫn luôn trông coi thím."

"Vậy sao? Thật sự chỉ có một mình chú ba cháu? Có ai khác không? Âm Âm, cháu suy nghĩ kỹ một chút?"

Nụ cười trên khuôn mặt của Hướng Thiến có chút cứng ngắc, trong lòng lại rất oán hận. Tối hôm qua thật sự Cố Lệnh Thâm một mình trông coi cô ta sao? Vậy áo mưa đã dùng rồi là thế nào?

Hay là nói, y tá nào đó lợi dụng cô ta đang ngủ để quyến rũ Cố Lệnh Thâm, hai người họ còn mà tằng tịu với nhau trước mặt cô ta sao?

Ghê tởm hơn là, người phụ nữ kia còn nhét bao bọn họ đã dùng vào trong quần áo cô ta. Đây là đang có tính toán gì? Vậy không phải ra oai trắng trợn, nói với Cố phu nhân chân chính là cô ta, nơi chật hẹp của ả đã câu Cố Lệnh Thâm đi rồi.

Nghĩ đến khả năng này, Hướng Thiến hận đến nghiến răng nghiến lợi.