Beta: Minh NguyệtChương 2: Người đàn ông của cô.........
Thi Mị nhìn Cố Cửu Âm dựa vào ngực Cố Lệnh Thâm, bàn tay đặt ở trên đùi giống đang che giấu gì đó, cũng xuống xe theo bọn họ, khách sạn Thái Lan mà Cố Lệnh Thâm đặt thuộc kiểu dáng biệt thự, rất xinh đẹp, từ xa có thể nhìn thấy một cái bể bơi rất lớn, khách sạn cho thanh niên mà bọn họ đặt hoàn toàn không thể so được.
Trên thế giới này, sự chênh lệch giữa có tiền và không có tiền luôn sẽ nhắc nhở người nghèo từng giây từng phút, mọi người trong lúc vô hình sẽ thành lập quan niệm cấp bậc.
Thi Mị nhìn Cố Cửu Âm được sinh ra trong giàu sang từ nhỏ, lại so sánh với mình, trái tim sinh ra trào phúng vô hạn, thoáng qua rồi biến mất.
"Cô Thi, cô chủ ngủ rồi, cô muốn đi nghỉ ngơi trước không?"
"Ừm."
Thi Mị nhìn bộ dạng kính cẩn của quản gia, gật đầu, giọng điệu nói chuyện rất phù hợp với cô gái 19 tuổi sạch sẽ và ngoan ngoãn: "Chờ Âm Âm dậy, tôi nói một tiếng với cậu ấy rồi sẽ đi."
"Được." Quản gia thấy cô gái này thức thời liền yên tâm, lại bận bịu chuyện của mình.
Thi Mị cũng không để ý tới thái độ của người khác, tùy tiện đi lại ở bên ngoài, trên mái tóc dài của cô gái có chút xoăn ở phần đuôi tóc, nghiêng xuống rải rác trên đầu vai thon gầy, tôn lên sự ngây thơ và thanh thuần vô hạn, dù trang điểm thật sự đơn giản, cũng khiến người ta nhìn chăm chú.
Sau khi Cố Lệnh Thâm ôm cháu gái lên lầu ngủ, đi ra khỏi phòng đến hành lang, một chiếc lá cây rơi trên lan can, người đàn ông cao lớn rắn rỏi đứng ở trên hành lang, lúc lấy một điếu thuốc và bật lửa ra, dư quang chú ý tới cô gái ở dưới lầu.
Đôi chân dưới chiếc váy dài của cô gái vừa dài lại thẳng, trắng đến nỗi gần như muốn tỏa sáng, bên trong dường như lộ ra sắc xuân vô hạn.
Cố Lệnh Thâm tỉnh bơ thu mắt về, một tay cầm điếu thuốc, một tay ngăn lại gió, ken két một tiếng, ngọn lửa màu xanh da trời liền sáng lên trong lòng bàn tay.
Thi Mị vẫn cô đơn ngồi ở trên ghế đá bên ngoài biệt thự khách sạn, duỗi tay chải mái tóc dài của mình, dư quang lại chú ý tới một thân ảnh.
Trong chớp mắt thất thần đó, điện thoại của Thi Mị bỗng rơi xuống đất, cô vừa mới ngồi xổm xuống định nhặt lên thì giày da màu nâu của người đàn ông đã đập vào tầm mắt của cô gái, ống quần tây màu đen vừa thẳng tắp lại phẳng phiu, Thi Mị liền sửng sốt.
"Sao không đi vào nghỉ ngơi?"
Anh nhặt điện thoại của cô lên, giọng điệu bình thường giống như bề trên, từ tính lại dễ nghe, mang theo sự thành thục và trầm mạnh độc đáo chỉ có ở đàn ông tuổi này.
"Bên trong quá buồn nên mới ra đây hít thở không khí."
Ngón tay trắng nõn của Thi Mị vô ý thức mà co quắp lại, trái tim bỗng nhiên đập rất nhanh, tuy rằng trong đầu đã từng trình diễn vô số lần cảnh cô và anh lần đầu tiên tiếp xúc, mà khi khoảnh khắc này thật sự tới, Thi Mị khó tránh khỏi mất tự nhiên trong một lúc.
Chẳng qua chỉ sau thời gian ngắn ngủi, cô lại thu hồi thong dong và bình tĩnh nên có. Phản ứng như vậy, hoàn toàn không giống một cô gái chỉ mới 19 tuổi.
Con người của anh không nói chuyện nhiều, nhưng cái loại cảm giác uy nghiêm trên người này càng rõ ràng.
Ở trước mặt loại đàn ông có sự nghiệp thành công, cô chỉ là một con nhóc ngây ngô lại quá dễ bị nhìn thấu, trên đời này, đoán là cũng không có ai dám giở thủ đoạn trước mặt Cố Lệnh Thâm.
Cố Lệnh Thâm đã đứng lên, tùy tiện gật đầu tỏ vẻ đã biết, ngón tay kẹp điếu thuốc đưa điện thoại của Thi Mị qua.
"Cảm ơn chú Cố."
Thi Mị nhận điện thoại, mím môi cười, dáng vẻ ngược lại rất theo khuôn phép cũ.
"Ngài Cố, chờ sau khi Âm Âm tỉnh phiền ngài nói với cậu ấy một tiếng, tôi về trước."
Cố Lệnh Thâm không dấu vết mà rút tay về, có chút như có điều suy nghĩ.
"Tôi để tài xế đưa cháu về."
"Không cần đâu, có người tới đón tôi rồi."
Sau khi Thi Mị nói xong liền xoay người rời đi, sống lưng thanh lệ thẳng tắp, khung xương mảnh khảnh, cả người trong ngây ngô lại mang theo phong tình mê người khác.
"Cậu ba."
Cố Lệnh Thâm rất bình tĩnh mà thu lại ánh mắt, ánh mắt mang theo dò hỏi mà nhìn về phía quản gia vừa mới xuống: "Xảy ra chuyện gì?"
"Cậu cả mới vừa gọi điện thoại tới, nhưng cô Cửu Âm ngủ rồi."
"Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh hai." Giọng nói của người đàn ông trầm ổn, nhưng rất êm tai.
Khi Thi Mị đi đến đường cái, trong đầu còn đang nhớ lại một màn mới vừa giao chiến với Cố Lệnh Thâm, ngũ quan thành thục đẹp mắt cùng đôi mắt thâm thúy của người đàn ông.
Đây vẫn là lần đầu tiên Thi Mị nhìn thấy Cố Lệnh Thâm trong truyền thuyết, so sánh với đám lão tổng bụng lớn béo tròn, Cố Lệnh Thâm với diện mạo và năng lực như vậy đã rất hiếm thấy, khó trách Hướng Thiến liều cái mạng này cũng muốn gả cho anh.
Đáy mắt Thi Mị hiện lên trào phúng, trên mặt nhịn không được cười khẽ đồng thời dưới đáy lòng lại xuất hiện ác ý.
Hướng Thiến, ngủ người đàn ông của cô nhất định sẽ rất có mùi vị nhỉ, bằng kinh nghiệm trước kia của mình mà nói, loại thục nam (1) có dươиɠ ѵậŧ lớn lại trọng dục vậy, chất lượng và kỹ năng giường chiếu cũng nhất định sẽ không tệ, có thể dễ dàng khiến cho phái nữ cảm thấy sung sướиɠ.
(1) Thục nam: Người đàn ông có điều kiện tương đối thành thục trên các phương diện suy nghĩ, nhân cách ,sự nghiệp, vật chất.Cô nói có đúng không? Cô út yêu dấu của tôi.
Vừa nghĩ tới người phụ nữ ốm yếu kia, Hướng Thiến vĩnh viễn vô tội nũng nịu nhát gan, toàn thế giới dường như mắc nợ cô ta, trái tim Thi Mị giống như bị móng vuốt mèo hoang cào lên, bén nhọn lại ác độc.
Hướng Thiến, tôi cuối cùng đã trở lại.
Lần này, tôi muốn chính là người đàn ông của cô.
Cô tính kế tôi, vậy thì tôi sẽ khiến cho cô tận mắt nhìn thấy người đàn ông cô yêu đến chết đi sống lại hãm sâu ở trong thân thể của tôi, chẳng sợ hai người đã đính hôn, là vợ chồng thì sao chứ? Chẳng sợ anh ta yêu cô thì sao, anh ta vẫn sẽ nɠɵạı ŧìиɧ, sẽ phản bội.
Người đàn ông nghiêm túc đến gần như hà khắc kia, lúc làʍ t̠ìиɦ với phụ nữ ở trên giường thì sẽ như thế nào? Cô thật sự rất tò mò đấy, người đàn ông này với cô mà nói chính là sự tồn tại giống như thuốc kí©h thí©ɧ.
"Tiểu Mị."
Trịnh Thắng bảo xe taxi dừng lại, nhiệt tình vẫy tay với cô, "Mau lại đây, anh ở chỗ này."
"Anh Trịnh Thắng."
Trên mặt Thi Mị lộ ra nụ cười điềm tĩnh, tài xế xe taxi nhìn thấy cô gái phương Đông xinh đẹp như vậy, khó tránh nhìn nhiều vài lần, bắt chuyện vài câu.
"Con gái Trung Quốc đẹp, thật xinh đẹp."
"Cảm ơn."
Một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, đáng tiếc lại là hồ ly tinh mà mọi người chán ghét đòi đánh, giống như ba cô đã nói, cô được chú định là đồ bỏ đi phải làm tiểu tam, chỉ xứng làʍ t̠ìиɦ nhân cho kẻ có tiền để đổi lấy tiền dùng, đây là số mệnh ti tiện của cô.
Thi Mị ngồi ở ghế sau xe, độ cung nụ cười ở khóe môi hất lên hơn nữa, trào phúng, châm chọc, nụ cười xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy khiến người ta si mê nhìn lại.
Cũng đúng, bây giờ cô đang làm hồ ly tinh mà, câu dẫn vẫn là vị hôn phu của em gái ruột ông ta, chồng cô ruột của cô.
Anh ta thật đúng là......
Mê người.
......
Sau khi Cố Cửu Âm dậy, phát hiện Thi Mị không có ở đây, liền lập tức gọi điện thoại.
"Tiểu Mị, sao cậu lại về, không phải tớ bảo cậu ở cùng với tớ sao?"
Thi Mị vừa mới tắm rửa xong, đi ra liền lấy khăn lông lau khô tóc, nói chuyện điện thoại với Cố Cửu Âm.
"Không sao, tớ ở chỗ đó của cậu quả thật cũng không tiện lắm, ngày mai tớ lại đến tìm cậu cũng được."
"Vậy được rồi, ngày mai tớ để tài xế đón cậu đến, chúng ta cùng nhau thuê xe máy đi đảo Phuket hóng gió nhé, chẳng qua phải lén gạt chú ba của tớ, nếu không lại sẽ dạy bảo tớ."
"Được."
Thi Mị nhoẻn miệng cười, trong lòng lại đang tính toán, có bao nhiêu cơ hội gặp được Cố Lệnh Thâm vào ngày mai.
........
❤Nếu có thời gian thì hãy thử đọc "Xuyên thành kẻ ăn bám" nhé. Truyện hay và cảm động lắm ấy nhaaa (*•̀ᴗ•́*)و ̑̑........
#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~