Chương 4: Giấc mơ ướŧ áŧ

Tắm rửa xong trở về phòng, phát hiện trên điện thoại có mấy tin nhắn Wechat của Hứa Tư Dương, đều là một số đề cử cho chuyến du lịch, địa điểm khác nhau, nhưng điểm giống nhau duy nhất là cần phải ở lại ba bốn ngày.

Hai người cùng đi du lịch, lại còn ở chung với nhau, có lẽ sẽ làm chuyện kia đúng không?

Trong nháy mắt gương mặt cô gái đỏ bừng, nghĩ tới bản thân có thể sắp sửa nói lời tạm biệt với tấm thân trinh trắng, vừa lo sợ lại vừa chờ mong.

Người dịu dàng ấm áp như Hứa Tư Dương, làm loại chuyện kia, chắc cũng sẽ dịu dàng nhỉ, nghe nói lần đầu tiên đều sẽ đau, cậu ta sẽ đối phó như thế nào đây?

"Hồi hộp quá à, phải rồi, mình có nên ngủ ngáy không?"

Tuy trong tay cầm sách, nhưng Y Mộng cơ bản là xem không vô, tâm trí ngập tràn chuyện đi du lịch cùng với Hứa Tư Dương.

Ngày nghĩ gì thì đêm mộng nấy, cô dần dần chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ lại là khung cảnh làʍ t̠ìиɦ của cô và Hứa Tư Dương, đã vậy loại cảm giác đó còn vô cùng chân thật, cứ giống như tay của Hứa Tư Dương thật sự du ngoạn trên cơ thể cô, sờ soạng và trêu chọc CÔ.

Trong giấc mơ, đôi môi Hứa Tư Dương dần sát bên vành tai cô, dịu dàng xoa dịu: "Mộng Mộng à, em yên tâm, anh nhất định sẽ đối xử dịu dàng với em."

Bàn tay cậu ta xoa nắn bầu ngực cô, đè nén khối thịt tròn đó thành đủ mọi hình dáng. "Mộng Mộng à, ngực của em thật sự quá đẹp quá mềm."

Đỉnh nhũ hoa bị bóp và xoa nắn nhè nhẹ, Hàn Y Mộng không khỏi rêи ɾỉ, Hứa Tư Dương lập tức cất lời dịu dàng: "Xin lỗi, xin lỗi em, có phải anh làm mạnh quá không, anh sẽ nhẹ lại một chút, Mộng Mộng à, đỉnh anh đào của em thật là mẫn cảm, chỉ khẽ chạm vào thôi mà đã có phản ứng."

"Oh, a... ư." Cô vẫn không thể kiềm chế được bật ra tiếng ngâm nga ham muốn, rõ ràng biết mình đang nằm mơ, nhưng cảm giác này quá sức chân thật, chân thật tới mức như thế lúc này đây đỉnh anh đào của cô thật sự bị người ta mυ"ŧ vào trong miệng.

"Y Mộng, là em phát ra âm thanh gợi cảm đó mê hoặc anh..."

...?

Hàn Y Mộng choàng mở mắt, giọng nói này, không phải Hứa Tư Dương, là ai nhỉ?

À phải rồi, là Giang Tế Xuyên.

Vì sao, vì sao lại là giọng của anh Giang Tế Xuyên xuất hiện lung tung ở đây, quả nhiên cô vẫn lưu luyến không quên người anh trai năm đó mỉm cười ấm áp tặng cây kem cho cô sao?

Không, không thể, bọn họ là anh trai em gái, cô không thể tiếp tục nhớ đến anh ấy.

"Tư Dương, Tư Dương." Cô gọi tên của chàng trai, tựa như làm vậy mới có thể ép buộc bản thân quên đi người kia.

Quả nhiên, đối phương lại biến trở thành Hứa Tư Dương dịu dàng ấm áp, ngón tay cậu ta vói vào vào trong hoa huyệt ướt đẫm của Hàn Y Mộng, đầu ngón tay khuấy đảo từng tầng từng lớp nếp gấp trong vách thịt, ngón tay cong gập kí©h thí©ɧ một chỗ thịt non mềm gồ lên bên trong đó: "Mộng Mộng à, mật huyệt của em nóng quá, cứ như sắp sửa hòa tan ra vậy ~"

Còn Hàn Y Mộng bị chạm tới điểm G rốt cuộc cũng không kiềm chế nữa, cơ thể buông lỏng, mật dịch tiết ra lép nhép.

"Mộng Mộng, em bị ngón tay anh làm cho lêи đỉиɦ rồi, lại còn chảy nhiều nước như vậy, thật đúng là một cô gái dâʍ đãиɠ.."

! Đột nhiên Hàn Y Mộng bừng tỉnh, lập tức từ trên giường ngồi dậy, những lời nói của Hứa Tư Dương trong giấc mơ như thế vẫn còn ở bên tai.

Cô, lại nằm mơ kiểu giấc mơ này nữa rồi...

Chắc là do cứ hay nghĩ đến chuyện đi du lịch rồi làʍ t̠ìиɦ với Hứa Tư Dương, cô đã liên tục nằm mơ thấy kiểu giấc mơ ướŧ áŧ như này mấy ngày rồi, mà nội dung giấc mơ vô cùng da^ʍ mỹ, cô quá ái ngại đễ nhớ lại, thật sự không dám tin tưởng, một cô gái bảo thủ như cô, vậy mà đói khát từ tận trong xương cốt.

Qυầи ɭóŧ ướt không còn gì để nói, nhưng khi thay sang một chiếc khác, chỉ đơn giản là bất cần chạm vào trúng viên ngọc trai, cơ thể lại lập tức trở nên khô nóng, huyệt nhỏ lại bắt đầu chảy mật dịch, cô đỏ mặt đưa tay thăm dò vào trong qυầи ɭóŧ, bắt đầu mò mẫm viên ngọc của mình, viên ngọc ấy vẫn duy trì trạng thái sưng tấy, chỉ hơi chạm nhẹ là liền kí©h thí©ɧ cả người co giật.

Ngón tay vói vào bên trong mật huyệt, rút ra cắm vào, kɧoáı ©ảʍ nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể, cô không tự chủ được đưa một tay kia mở vạt áo ngủ ra, nắm lấy một bên bầu ngực của mình xoa nắn, nhìn gương mặt mình trong gương, dáng vẻ dâʍ ɭσạи kia quả thật khó coi, nhưng cảm giác tội lỗi mãnh liệt cũng đi kèm với kɧoáı ©ảʍ không gì so sánh được, khiến cô cơ bản là không thể dừng lại được.

Cuối cùng, Y Mộng lại lêи đỉиɦ một lần nữa khi tự an ủi chính mình, mệt mỏi bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô ngồi phịch bên cạnh giường, lúc này điện thoại vang lên, là tin nhắn Hứa Tư Dương gửi đến.

[Chào em, thức dậy chưa? Sáng hôm nay anh có lớp học ngay tiết đầu, nên không thể gặp em trước tiên. Ngập tràn trong tâm trí anh đều là bóng dáng của Mộng Mộng em đó, nhớ em. Cảm thấy mình thật là buồn ói, ha ha]

Buồn ói? Nếu như Tư Dương biết mình là đồ con gái háo sắc dâʍ đãиɠ, liệu có cảm thấy buồn ói vì cô hay không? Nhất định phải kiềm chế, không thể cứ nghĩ đến mấy chuyện sắc tình 18+ kia mãi được. Hàn Y Mộng nói với bản thân.

Nhưng mà, lúc này cô không biết được, cuộc sống mà cô trân quý, đã hoàn toàn tan vỡ vào ngày hôm sau.