Chỉ đơn giản là liếʍ một cái, Hàn Y Mộng đã có thể cảm thấy mùi vị nam tính của Giang Tế Xuyên tràn ngập khắp khoang miệng mình, giống như con người ngang tàng của anh vậy.
Còn Giang Tế Xuyên thì hừ một tiếng như thỏa mãn.
Hàn Y Mộng ngảng đầu nhìn, đối diện vẫn là đôi mắt không mang theo biểu cảm gì của người đàn ông, đôi mắt cô đột nhiên nóng lên, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, nhìn gương mặt thân quen này, đã từng chôn giấu trong lòng cô ba năm, lại nhìn đến chuyện hiện tại khi anh đang bức ép mình, vì sao chứ, vì sao ông trời lại tàn khốc như vậy, phải tàn phá giấc mơ đẹp nhất của cô tan thành từng mảnh.
"Không được, tôi không làm được!"
Cô gái ngồi bệt xuống giường, hoảng loạn muốn xuống giường bỏ chạy: "Mẹ...", trong tuyệt vọng cô gọi mẹ như một đứa trẻ, nhưng không thể gọi đến lần thứ hai.
Giang Tế Xuyên bịt miệng cô lại, hai khối thịt tròn trong cơn hoảng sợ lắc lư, quyến rũ đôi mắt của người đàn ông.
"Em yên lặng một chút cho tôi!" Anh hung dữ gầm lên, đè cả người cô xuống phía dưới: "Nếu như em còn dám làm ồn, tôi lập tức gửi cái file này đi."
Điện thoại lắc lắc trước mặt Hàn Y Mộng, cô hoảng sợ nhìn khung nói chuyện giữa mình và Hứa Tư Dương, cô lắc đầu thật mạnh, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Giang Tế Xuyên.
"Đầu óc cả ngày đều muốn bò lên giường của thằng nhóc đó, bây giờ chỉ làʍ t̠ìиɦ bằng miệng cho anh trai mà cũng không chịu?!"
Giang Tế Xuyên hình như cũng đã bị cô chọc giận, biểu cảm gương mặt bắt đầu rạn nứt, hai mắt anh đỏ lên, cầm lấy vật nam tính của mình nhét vào trong miệng của Hàn Y Mộng: "Em không làm được? Được, vậy thì để tôi giúp em làm cho được!"
Y Mộng không đoán được anh sẽ làm như vậy, không kịp phản ứng, món đồ thô to nóng rực đã chọc thẳng vào yết hầu cô, cô bị sặc ho khan, đau khổ cau mày lại.
Bất thình lình, tóc bị người nào đó túm giữ, cô bị ép ngửa đầu, đối diện với gương mặt giận dữ của người đàn ông. "Làm nhẹ một chút cho tôi, răng của em cạ trúng gậy của tôi, muốn tôi xóa cái video đó thì làm cho đàng hoàng một chút!"
Giang Tế Xuyên đã hoàn toàn không che giấu gương mặt vốn có của mình, anh thô bạo giạng chân trên người em gái, gậy thịt không chút kiêng nề ra ra vào rào khuôn miệng nhỏ nhắn của cô gái.
"Oh, oh... hu hu.... khụ khụ!"
Hàn Y Mộng căn bản là không có chỗ nào trốn, qυყ đầυ nóng rực kia chọc vào cỗ họng cô, nồng đậm mùi vị lạnh lùng của người đàn ông, dường như cô không có cách nào hít thở, mãi cho tới khi người đàn ông đã phun ra đủ, cuối cùng mới nhẹ lại một chút, không còn thô bạo như kia nữa.
"Không phải đã nói là em phải phục vụ anh cho đàng hoàng sao hả, em gái?"
Giang Tế Xuyên lại bày ra vẻ mặt dịu dàng dối trá, từ trên cao nhìn xuống vuốt ve khuôn mặt cô gái, đột nhiên bóp hai bên má cô: "Dùng cái miệng này của em, mυ"ŧ cho tôi thật thỏa mãn."
Hàn Y Mộng biết phản kháng của mình không có bất kỳ tác dụng gì, hiện tại cô chỉ có thể lựa chọn phục tùng.
Cô bắt đầu thử thưởng thức gậy thịt của anh trai, cố gắng dùng đầu lưỡi quấn tròn quanh gậy thịt hừng hực đó, dùng đầu lưỡi liếʍ vào mã mắt, cô nếm được hương vị của nước đầu, vừa sền sệt vừa tanh mặn.
Trong lòng kêu gào sợ hãi, chán ghét, chỉ mong tất cả mọi thứ nhanh chóng kết thúc, nhưng chủ nhân của dươиɠ ѵậŧ trong miệng lại hết sức hưởng thụ mà nhắm mắt lại, hơi thở hổn hển và tiếng hầm hừ khe khẽ làm lộ ra cảm giác đê mê của anh vào lúc này.
Qua được một lúc, khi Hàn Y Mộng cảm thấy má mình tê nhức, gốc lưỡi đau, lúc không còn mυ"ŧ hay liếʍ nỗi nữa, bàn tay to của người đàn ông đè sau gáy của cô.
"Y Mộng à, miệng của em thật chặt, rất là thoải mái, quả nhiên làm lúc em tỉnh táo cảm giác khác hoàn toàn."
Anh vừa nói, vừa nhấp eo mình lần nữa, tốc độ và biên độ gậy thịt ra vào miệng cô gái tăng nhanh và mạnh.
Cuối cùng, vào lúc Giang Tế Xuyên không còn nhẫn nhịn được mà ư hự, tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ mã mắt phun ra bắn trọn vẹn vào trong cái miệng nhỏ của Hàn Y Mộng.