Chương 9: Chồng Hờ

Bạch Ngân Thế Gia.

Hai thân ảnh đứng trước đại xảnh của Bạch Ngân thế gia, quan sát họ chính là đám trưởng lão của gia tộc này. Bach Ngân thế gia là gia tộc họ Mộng, tuy thế lực không phải khủng bố nhưng thực lực cũng không hề yếu, thế gia của họ cũng là có tiếng ở Đông Tinh Đấu Đại lục này gồm 10 vị trưởng lão trong đó có ba huynh đệ kết nghĩ đạt tới Chân Vương mà vị gia chủ đã đạt đến Chân Vương Viên Mãn, hai vị còn lại là Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão đều đạt tới Chân Vương Trung Kì.

Hai thân ảnh đứng trước đại xảnh này không ai khác chính là Việt Hoàng lúc này đang là Lam Thiên và con gái Đại trưởng lão Mộng Thiên Đằng , Mộng Yêu Nhiên.

Hồi tưởng lại một chút thì tại cánh rừng rìa ngoài của Bách Dạ Sâm Lâm.

- “Làm nam nhân của nàng”

- “Chúng ta thực hiện một giao kèo, chỉ cần công tử đồng ý làm chồng hờ của ta đến khi nào song việc công tử có thể dời đi, tất nhiên ta sẽ không để công tử chịu thiệt.”

Hai từ “Chồng hờ” như gáo nước lạnh dội vào người hắn, phải biết hắn còn được nữ thần cầu hôn đấy vậy mà giờ phải làm chồng hờ. Hiển nhiên với cốt cách của một nam nhân hắn…không hiểu ma sai quỷ khiến thế nào hắn lại đang đứng đây rồi.

Đang hồi tưởng lại sự việc miệng chỉ biết cười trừ bỗng tiếng đập bàn mạnh làm hắn giật mình.

- “Mộng gia ta không chấp nhận một kẻ không rõ lai lịch về làm rể nhà này”. Người vừa phát biểu câu vừa rồi là Nhị trưởng lão Mộng Thừa Dự.

- “Gia chủ ba vị ,nữ nhi là thực lòng yêu thương hắn mong các người tác hợp.”

- “Không có lý nào như vậy đang yên đang lành tự dưng dắt một tên nam nhân về rồi nói muốn cưới hắn, còn có thiên lý gì nữa”. Nhị trưởng lão cũng không dừng lại ở đó tiếp lời.

- “Mộng gia ta giám yêu giám hận, nếu như đã là người yêu của nó thì hãy tác hợp.” . Đại trưởng lão tức cha của Mộng Yêu Nhiên cuối cùng cũng lên tiếng, tuy bề ngoài bình thản nhưng xem ra trong lòng đang rất cồn cào.

Không phải vì hắn ghét Việt Hoàng mà cồn cào mà là ghét tên Nhị trưởng lão kia ra sức làm khó dễ nữ nhi của hắn.

- “Huynh nói vậy không đúng nếu như tên tiểu tử kia là người xấu muốn lợi dụng Yêu Nhiên thì sao? Hắn không nói không rằng từ đâu chui ra rồi nói thích Yêu Nhiên như thế quá bất hợp lý huống hồ Yêu Nhiên còn là một phế…”

Nhị trưởng lão đang nói giở câu cũng là đang ngậm miệng lại hơi liếc nhìn Đại trưởng lão đang cau mày hiển nhiên hắn đâu dám chê con gái đại trưởng lão là một phế nhân không thể đi lại không thể tu luyện ,bất qua hắn cũng nói tiếp.

- “Nói chung ta không thể chấp nhận truyện này được”.

Vòng vo cãi qua cãi lại một hồi cuối cùng Việt Hoàng cũng hiểu đầu đuôi câu chuyện rồi. Từ nhỏ không hiểu sao khi bắt đầu có thể tu luyện Mộng Yêu Nhiên đùng một cái phát bệnh, mấy hôm sau thì không thể đi lại được nữa ,tu vi cũng không thể tu luyện được, từ đó đến nay đã mời bao nhiêu là Y sư chữa trị nhưng đều không khỏi. Một nữ nhân phế vật ở thế giới mạnh được yếu thua này đều không tránh khỏi việc “Hôn nhân chính trị”

Để kết giao với nhiều thế lực khác Mộng Yêu Nhiên có lẽ đang nằm trong diện sắp phải gả cho một công tử của một thế gia nào đó nhằm liên minh thế lực. Nghĩ đến đây bỗng chợt hắn cười nhẹ, xem ra đến lúc hắn thể hiện rồi. Một trong những điều làm nên thành công của một danh nhân thì tài “Ứng đối” là không thể thiếu, lĩnh vực này hắn… là một cao thủ.

Hắn nhẹ nhàng ngẩng cao đầu mặt bình thản hướng lên 3 vị Gia chủ đang ngồi tay giơ lên cúi chào một cái rồi chắp sau lưng, thư thản nói.



- “Tiểu tử xin bái kiến ba vị gia chủ , vãn bối tên là Lam Thiên , từ nhỏ người thân mất sớm vãn bối trở thành một tán tu phiêu dật đó đây , du sơn ngoạn thủy không màng sự đời. Ngỡ như cuộc đời chỉ ung dung tự tại sống với thiên hạ, lấy cây cỏ làm bạn ,lấy cảnh sắc làm bạn đời phiêu diêu khắp nơi đâu cũng là nhà. Nhưng cuộc đời thật ưu ái cho vãn bối khi gặp được quý tiểu thư đây trong một lần bị đạo tặc đuổi gϊếŧ…”

- “Chính Mộng tiểu thư đã ra tay nghĩa hiệp cứu lấy cái mạng nhỏ này của ta, chính vì thế từ đó trở đi ta đã đem lòng ái mộ ,luôn lén lút đi theo bảo vệ quý tiểu thư nhà mình. Sau nhiều lần đi theo bị phát hiện cuối cùng quý tiểu thư cũng đã chấp nhận cho vãn bối theo đuổi. Ta thực sự rất yêu Mộng tiểu thư, từ khí chất trên người, không chỉ dung mạo quốc sắc thiên hương, mà còn là khí chất lãnh điềm, nhân cách cao quý và đặc biệt thích nhất đó chính là ý trí mạnh mẽ tuy đôi chân có chút yêu đuối,nhưng lý trí mạnh mẽ không cam chịu số phận, ta nguyện cả đời làm đôi chân cho nàng ấy, thề sẽ yêu nàng cả đời mà không yêu cầu gì cả..”. Nói rồi hắn chắp tay cúi sâu người xuống.

Sau một hồi văn vở khiến cả khán phòng như sững sờ trươc bài diễn văn của mình không khí có chút kinh ngạc. Hiển nhiên không thể tin được tên tiểu tử này lại mùm mép đến vậy. Ngay cả Mộng Yêu Nhiên cũng là nhất thời sững sờ nhìn chằm chằm hắn hiển nhiên là cũng không ngờ được diễn biến vừa rồi. Những lời nói vừa rồi như nói chúng vào tim đen của nàng, không thể tu luyện, chân không thể đi nhưng nàng vẫn có một ý trí mãnh liệt quyết không khuất phục số phận, lúc nãy nghe Việt Hoàng nói vậy nhất thời nàng cũng rất vui trong mắt có một tia vui sướиɠ nhìn hắn.

Mà Đại trưởng lão lúc này cũng là đang rất vui vẻ tuy ngoài mặt không biểu lộ ra ngoài, hắn đương nhiên biết suy nghĩ của nữ nhi mình, nàng muốn kiếm một người trông hờ để không phải gả cho mấy tên công tử thế gia khác, chỉ là tên nam nhân nàng chọn này lại có thể nói ra tiếng lòng của nữ nhi mình nhất thời hắn rất thưởng thức tên này.

Nhị trưởng lão lúc này như đang nghiến rang ken két, đương nhiên lời nói của Việt Hoàng không thể làm cảm động hắn bất quá lời nói của hắn quá mức thuyết phục đến hắn cũng phải công nhận, chỉ là vẫn có ý định đuổi cổ tên này đi.

- “Nếu đã nói Mộng gia giám yêu giám hận thì ta cũng không ngăn cấm 2 ngươi, chỉ là tiểu Nhiên vốn không thể tu luyện, với tu vi của ngươi sau này có chắn bảo vệ được nàng”.

Gia chủ Mộng Vấn Phi, người từ nãy đến giờ vẫn chưa nói câu nào cuối cùng đã lên tiếng. Người này là gia chủ của một thế lực hiển nhiên cao cao tại thượng, khí chất điềm đạm có chút hiền từ của một thân lão nhân, nhìn cách hành xử có lẽ hắn cũng vô cùng yêu quý Yêu Nhiên nhưng với địa vị của một gia chủ hắn không thể suy nghĩ cho mỗi nàng mà còn cả gia tộc, việc hôn nhân chính trị quả thực khó tránh khỏi.

- “Tiểu tử tuy tu vi có chút yếu đuối nhưng đó chỉ là hiện giờ, tương lai ta nhất đinh mạnh mẽ để có thể bảo vệ Yêu Nhiên”. Việt Hoàng không trần trừ để mất cốt khí mà nói ra bất quá Gia chủ cũng nhanh chóng đáp lại.

- “Được có cốt khí, nếu ngươi có thể thắng được thiên tài của Bạch Ngân thế gia ta, việc ngươi và Yêu Nhiên chính ta sẽ làm chủ, hiển nhiên thế gia ta không ki dễ ngươi, là đấu trong cùng cấp.”

Lời nói này nói ra đương nhiên là muốn thách thức Việt Hoàng, nếu như hắn có thể thắng hắn cũng yên tâm giao Yêu Nhiên cho Việt Hoàng cũng là để nàng không phải lấy chồng xa vì Việt Hoàng không nhà không cửa sau này sẽ ở lại thế gia hắn, còn nếu Việt Hoàng thua ,xem ra số phận đã an bài rồi.

- “Tiểu tử đồng ý” không chậm trễ Việt Hoàng đồng ý ngay, hiển nhiên rất tự tin về mình, cũng phải thôi hắn có Hồn tu mà. Bất quá nếu không cần hắn sẽ không dùng đến , Hồn tu thân phận thật sự nhạy cảm.

Lời đồng ý của hắn cũng đưa toàn trường vào tĩnh lặng mà đang nhìn hắn nhiều nhất chính là Mộng Yêu Nhiên tiểu thư.



Kết thúc một buổi đấu khẩu gay gắt Việt Hoàng được sắp xếp đến ở một thư phòng gần với thư phòng của Yêu Nhiên tiểu thư.

“Cọc cạch” . Tiếng xe lăn trước cửa ngày một tới gần, Yêu Nhiên tiểu thư cùng với một thị nữ hình như tên là Thu nhi nhìn khá dễ thương nhưng tu vi cũng đã đạt đến Chân Cơ Trung Kì đang đẩy nàng vào thư phòng của Việt Hoàng.

- “Công tử!”

- “Mộng tiểu thư cứ gọi ta là Tiểu Thiên, tránh cho người người để ý”

Lời nói này làm Mộng Yêu Nhiên như bừng tỉnh quan hệ của họ giờ tạm xem là yêu đương nếu cứ gọi công tử hiển nhiên người ngoài có chút dị nghị.



- “Không biết muộn như này rồi nàng còn tới chỗ ta làm gì?”. Hiển nhiên Việt Hoàng cũng phải gọi “Nàng” cho thân mật.

- “Ta chỉ muốn hỏi chàng có tự tin vào trận đấu 3 ngày sau.” Ngượng ngùng một chút nàng cũng nói ra là do.

Việt Hoàng thấy vậy cũng cười vẻ thản nhiên.

- “Nàng đừng lo trận chiến ba ngày sau ta nhất đinh thắng”

- “Chàng cũng không cần cố quá, nếu nguy hiểm thì hãy nhận thua, dù sao đây cũng là việc riêng của ta”

Thấy nàng nói vậy hắn cũng chỉ biết cười ôn nhu nói :

- “Nàng yên tâm ta nhất định toàn tâm giúp nàng để trả nợ món ân tình này”.

Thấy hắn nói vậy nàng cũng có chút an lòng trong tay lấy ra một quyển Chân kĩ muốn đưa cho hắn.

- “Mộng tiểu thư như vậy không được nếu dùng Chân kĩ này sẽ có kẻ cho rằng ta gian lận”

Nói đến đây nàng cũng sực nhớ ra nếu hắn dùng Chân kĩ này há chẳng phải nói nàng ra sức dùng mọi biện pháp kể cả lấy Chân kĩ trong tộc cho hắn chỉ để hắn thắng, điều này không chỉ ảnh hưởng danh dự nàng mà còn có khả năng bại lộ kế hoạch.

Nghĩ vậy nàng cũng chỉ biết thở dài thu lại quyển Chân kĩ .

- “Nếu vậy không còn sớm nữa ta cũng phải về rồi”

- “Nàng về thong thả”

Sau khi Mộng Yêu Nhiên trở về cũng là lúc hắn xếp bằng chân trên giường.

Minh Đạo Tiểu Các mở!!.

“Chân kĩ mạnh mẽ hắn có thể dùng mà lại phải thuần thục trong 3 ngày hiển nhiên khó khăn”.

Nhắm mắt tập trung hắn đi vào thế giới tinh thần.!!



Mọi người cho mình ý kiến! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.