Chương 7: Mất Mát Đầu Tiên ! Huynh Đệ Giống Ta Ơi

Lại hai tháng thời gian trôi qua, trong khoảng thời gian này Việt Hoàng vừa ổn định công phu Chân tu vừa điên cuồng tu luyện công pháp Hồn tu.

- "Vậy mà mới chỉ Hồn Cơ Sơ kì".

Xem ra Hồn tu của hắn khó tiến triển hơn Chân tu của hắn rồi, cũng bằng thời gian 2 tháng nhưng Hồn tu mới chỉ là Hồn Cơ sơ kì. Đối với Hồn tu cũng phân ra theo cấp bậc. Hồn sĩ, Hồn cơ, Hồn Đan, Hồn Hoàng, Hồn Vương, Hồn Tôn, Hồn Tông và Hồn thánh. Thể tu thì có khác một chút, được chia giống với pháp bảo từ nhất tinh đến bát tinh, khác một chút so với pháp bảo chỉ đến thất tinh mà thôi.

Hồn tu là thế nhưng thậm trí Chân tu của hắn còn không thể đột phá lên Chân Đan như dự tính. Mỗi đại cảnh giới đều chia thành các tiểu cảnh giới như Sơ kì, Trung kì, Viên mãn. Nghĩa là hắn chỉ còn một bước nữa là đột phá Chân Đan nhưng không thành. Xem ra lúc đầu tu vi đề thăng hơi nhanh khiến hắn có chút tự mãn, hắn còn chưa phải thần mà đã đòi dễ dàng đột phá tu vi nhanh như vậy.

Bất quá cũng là đã đủ dùng, với hắn trong thời gian 2 tháng này hắn liên tục đi săn yêu thú trong rừng để gia tăng kinh nghiệm chiến đấu và ổn định Chân và Hồn tu của mình.

"Xa Luân Nhãn kích hoạt"

Một trong những khả năng của mắt trái của hắn là khả năng quan sát, mọi động tác, cử chỉ chiến đấu của đói phương trong phạm vi hoạt động của nó, thầm trí có hàng trăm người công kích chỉ cần tu vi không trên hắn quá nhiều thì hắn đều có thể nhìn rõ.

Hắn lúc này đang một mình chiến với hàng chục con yêu thú dạng giống heo rừng này. Yêu thú cũng như nhân loại cũng có khả năng tu luyện, cũng chia làm, Yêu Sĩ, Yêu Cơ, Yêu Đan, Yêu Hoàng, Yêu Vương, Yêu Tôn, Yêu Tông và Yêu Thánh cường giả. Yêu thú chỉ cần luyện đến Yêu Hoàng đã có khả năng hóa hình thành nhân loại bất quá bản thể vẫn là yêu thú.

Sở dĩ Yêu thú khát khao hóa hình bời vì hình dạng nhân loại giúp chúng có khả năng hấp thụ Chân khí trong thiên địa dễ dàng hơn cho việc tu luyện. Việt Hoàng lúc này bật "Xa Luân Nhãn" lên nhìn thấu công kích của bọn heo yêu thú này, công kích của bọn chúng có hai loại đơn giản là húc và dẫm đạp bất quá hắn cũng không hề khinh thường bởi tốc độ tung chiêu của bọn chúng quá nhanh.

- "Ảo Lượng Hồn Công- Thức thứ 2- Ảo trấn"

Chỉ thấy Việt Hoàng trừng mắt trái, con ngươi đỏ trót bỗng chuyển xanh lúc tỏa sáng, từ người hắn phát ra một luồng xung kích hướng về phía bọn heo. Với người ngoài nhìn vào là thế nhưng với bọn heo trực tiếp trúng vào ảo thuật này, thứ bọn chúng thấy là hàng trăm cây búa tạ nặng trĩu đang lao về phía chúng, bọn heo yêu thú này xùi bọt mép nằm vật xuống thân thể không chút thương tích mà chết.

Tu luyện được 2 tháng khả năng làm chủ chiêu thức cũng như lực lượng của hắn gia tăng đáng kể tuy Chân lực hắn chưa có Chân kĩ chỉ có thể lấy Chân lực gia cố vào thân thể để tăng cường khả năng tấn công bất quá đã rất không tồi rồi.

Đột nhiên hắn cảm ứng được có người ở gần đó, nếu nói phụ nữ có giác quan thứ 6 thì tu sĩ cũng vậy, bọn họ có một thứ gọi là thần thức có thể cảm nhận khí thế trong phạm vi gần, hiển nhiên loại thần thức này thực lực càng cao khả năng cảm nhận càng tốt, tất nhiên nếu đối thủ tu vi cao hơn thần thức cũng không thể phát hiên được.

Việt Hoàng không nói không rằng lao nhanh đến chỗ hắn chỉ là hắn chợt bình thản như không có truyện gì. Chỉ thấy một tấm gương phản chiếu hình hắn với một thân y phục đẹp đẽ, hắn tiêu soái tóc ngắn rẽ ngôi trông tuấn tú vô cùng. Hiển nhiên.. hắn tự nhủ cho qua nỗi bất ngờ này mà thôi, có một tên giống hắn như đúc cũng đang như trời trồng đang đứng trước mặt mình. Thứ nhất khi hoàn thành hóa nên thân thể hắn sở hữa tóc dài ngang lưng vậy mà tên này lại chỉ dài đến má mà điều quan trọng hơn từ lúc đến đây hắn có bộ y phục nào đâu mà mình trong gương lại có được phải biết hiện giờ hắn vẫn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đấy nhé.

Hai tên giống nhau như đúc này lao vào cấu xé nhau chỉ là không hiểu tại sao bọn họ như tâm đầu ý hợp không ai dùng lực lượng của mình mà đánh chỉ thấy bọn hắn đánh nhau như phụ nữ khi đánh ghen vậy. Việt Hoàng cũng cảm thấy nam nhân giống hắn này vậy mà chỉ có tu vi Chân Sĩ Sơ Cấp, chỉ là hắn không cảm thấy sát khí nào từ hắn nên cũng không vận dụng Chân lực đối kháng hắn.

Đánh nhau một hồi lâu hai tên ngốc tử này cũng mệt tử thở dốc nhìn nhau, bất chợt cả hai ngửa đầu lên trời cười ha hả. Cái này gọi là "Không đánh không quen". Một hồi lâu sau trời cũng tối hai tên ngốc tử này cuối cùng lại đốt lửa trại ngồi tâm sự với nhau, tên giống hệt Việt Hoàng cũng tặng hắn một bộ y phục y hệt của hắn.

Tên hắn là Lam Thiên vậy mà là một thiếu chủ của một đại thế lực nào đó đang đi lạc trong rừng.



- "Chúng ta nhìn thật giống nhau"

- "Đúng vậy ngươi tìm hiểu xem ngươi có bà con thất lạc gì trong rừng không"

Sau câu nói của tên thiếu chủ kia Việt Hoàng cũng phụ họa thêm một câu rồi cả hai lại cười lên ha hả trong đêm tối.

- "Thế lực của bọn ngươi là gì?". Sau một hồi cười Việt Hoàng cũng là hỏi về chân tướng thế lực của hắn.

- - "Ngươi quả thật từ nhỏ sống trong rừng".

- "Tất nhiên"

Nói thế thực chất cũng không phải Việt Hoàng nói dối, từ khi mới trào đời tại đại lục này hắn sống đến nay thực chất là ở trong rừng suốt, nói là người rừng cũng không sai.

- "Vậy được ta nói cho ngươi"

"Thiên Sơn Tiên Phái", Việt Hoàng cũng chưa được động chạm đến các thế lực trên mảnh đại lục này nhưng qua lời kể cả tên kia hắ n cũng đã tưởng tượng được phần nào sự khủng bố của thế lực này. Vậy mà thế lực của bọn hắn đã nhiều lần có người đắc đạo thành Tiên, thậm trí trưởng môn đời trước của bọn hắn nghìn năm trước cũng được ghi nhận đã phi thăng tiên giới thành công.

Hắn là thiếu chủ con trai duy nhất của vị trưởng môn hiện thời của thế lực này. Tuy vậy nhưng xem ra cuộc đời cũng đã quá bất công với hắn, sinh ra tại một nơi điều kiện tu luyện tốt như thế nhưng hắn lại là một phế vật. Từ nhỏ tu vi của hắn đã không thể nào thăng tiến vẫn mãi dừng chân ở Chân sĩ Sơ Kì. Tuy vậy xem ra tiểu tử này cũng rất là yêu đời, vẫn du sơn ngoạn thủy mặc cho người đời tranh đấu.

Đời tu sĩ quả thực rất dài có người hàng trăm có người hàng nghìn tuổi, tu vi càng cao tuổi thọ càng thăng tiến. Nhưng đối với một phế vật, tu vi như hắn 100 tuổi quả thực còn hơi quá sức với hắn.

Bất quá hắn cũng nói nếu tuổi thọ đã thấp như thế thì hắ n sẽ vui chơi cả đời này cho đến khi hắn nhắm mắt cũng không hối tiếc. Mà Việt Hoàng như đồng cảm, bản thân hắn một đời đã được sống với đam mê tuy có hối tiếc nhưng hắn cũng xem như mãn nguyện, nhất thời rất thưởng thức tên này. Bản thân Việt Hoàng cũng là người chưa bao giờ có bạn việc kết thân với một người bạn nghe hắn tâm sự như thế bày quả thực làm hắn vô cùng vui sướиɠ.

Mấy ngày sau đó bọn hắn cùng đi săn cùng nấu nướng, cùng nhau tấu hài, hắn đã xem kẻ giống hắn như đúc kia là anh em, sướиɠ khổ có nhau, chỉ là.. hạnh phúc không được bao lâu?

Vào một buổi chiều nọ Việt Hoàng mang mấy con cá về hiển nhiên thực đơn của tối nay là món cá nướng. Bỗng dưng hắn thấy Lam Thiên đang quay lưng về phía mình.

- "Huynh đệ đang nghĩ sự đời à". Hắn vẫn như mọi khi bắt truyện thân thiện với hắn.

- "Tiểu Hoàng huynh đệ, ngươi có thấy cuộc đời này tươi đẹp không"

Việt Hoàng một mặt hơi khó hủy tuy nhiên cũng không nghĩ gì nhiều trả lời

- "Tất nhiên cuộc đời này tươi đẹp rồi"



- "Huynh nói phải cuộc đời này rất tươi đẹp, ta đã nghĩ ta sẽ tiếp tục du sơn ngoạn thủy thưởng thức nét đẹp đẽ của cuộc đời này"

- "Huynh muốn đi sao". Việt Hoàng cũng là bắt đầu mộng bực rồi.

- "Tiểu Hoàng gặp được huynh là một trong những điều tuyệt vờinhất cuộc đời ta"

Việt Hoàng cũng là cảm thấy có điều gì không ổn rồi vội tiến lại trước mắt Lam Thiên hỏi cho ra lẽ, chỉ là.. vẫn nét mặt giống hắn như đúc đấy vậy mà máu tươi đang chảy dòng dòng từ miệng hắn.

- "Lam Thiên ngươi làm sao vậy". Việt Hoàng hoảng hốt đỡ lấy hắn lúc này đang ngã xuống.

- "Độc". Nhìn cái Việt Hoàng hiểu ngay vấn đề, Lam Thiên đã trúng độc hơn nữa còn rất nặng.

- "Ngươi cố lên ta tìm cách giả độc cho ngươi". Hiển nhiên hắn muốn vào Minh Đạo Tiểu Các

Kiếm cách giải độc nhưng hắn như tê dại bởi câu nói tiếp theo của Lam THiên.

- "Không kịp nữa rồi độc này là từng ngày ta bị đầu độc công dụng theo thời gian một khi bộc phát hết đường cứu chữa."

- "Từng ngày, tức là ngươi biết mình bị đầu độc tại sao không chữa trị"

- "Huynh đệ à thế gian này rất đẹp nhưng áp lực của nó cũng thật lớn"

Hắn hiểu rồi là một thiếu chủ của một thế lực lớn tuy tu vi phế vật, không có khả nẳng ảnh hưởng tới chức vị trưởng môn nhưng hắn vẫn là hài tử duy nhất của trưởng môn kế nhiệm hiện tại, hắn vẫn là một cái gì đó trướng tai gai mắt trong môn, mà tên này tuy vẻ ngoài yêu đời, tiêu dao vậy mà trong thâm tâm lại chất chứa vô vàn nỗi đau, đường đường thiếu chủ vậy mà tu vi phế vật, đường đường con trưởng môn vậy mà một con yêu thú cấp thấp không đánh lại, bị dè bửu mà vẫn bị người trong môn coi như cái gai trong mắt, hắn cũng là loại tuyệt thế thông minh hắn hiểu tất cả, thậm trí còn giả ngây ngô để mọi việc anh nhàn.

Tuy biết mình bị đầu thứ độc không màu không mùi không vi, lại kích phát trong một thời gian dài dù phát độc chết cũng không thể tìm ra chân tướng nhưng hắn vẫn tự mình uống thứ độc mà bọn chúng rắp tâm cài vào đấy hiển nhiên hắn muốn kết liễu cuộc đời mình.

- "Gặp được huynh thật sự rất tốt, xem như cuối đời ta cũng có bạn bè hãy hứa với ta nhất định ngươi phải hoàn thành ước nguyện của mình, hãy.. sống.. cho cả.. ta.."

Nói rồi hắn an nhàn nhắm mắt trong vòng tay Việt Hoàng miệng nở một nụ cười mãn nguyện nhưng đầy hối tiếc.

Việt Hoàng nhìn thấy vẻ mặt chính mình, mắt hắn ứa lệ, tuy mới quen không lâu nhưng hắn đã coi Lam Thiên như huynh đệ, là người bạn đầu tiên trong cuộc đời hắn.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.