Chẳng biết đã qua bao lâu thời gian, ánh mắt Hỏa Liên không hề lơ là với hai thân ảnh trước mặt mình, trong thâm tâm không khỏi có sự khẩn trương, lo lắng.
Chợt…
Hỏa Vũ vốn đứng yên nãy giờ liền thét lên, hai tay duỗi thẳng giang ra, một luồng kình phong nóng nực phát ra khắp phòng khiến Hỏa Liên nhất thời lấy tay tre lại, một mắt nhíu xuống, mắt kia ti hí nhin về phía trước.
Chỉ thấy Chân Hồn nữ nhân được ngưng tụ từ Hỏa Diễm Chân Lực vốn không toàn vẹn của Hỏa Vũ đang cấp tốc thành hình.
Những chỗ méo mó không toàn vẹn của nó đang dần ổn định lại hình thành những bộ phận hoàn chỉnh của Chân Hồn, mái tóc dài khẽ buông xuống, đôi mắt tràn ngập kim quang trước kia không thấy đâu giờ cũng đã xuất hiện, sau lưng đôi cách như cánh chuồn chuồn mọc ra diễm lệ. Theo tiếng thét của Hỏa vũ miệng của Chân Hồn kia cũng mở to ra như đang hét lên, Chân Hồn hoành chỉnh như một vị nữ tinh linh với đôi tai dài đặc trưng xuất hiện.
“Chân Hồn Hỏa Tinh Linh, đột phá Chân Hoàng Viên Mãn, Hỏa Vũ thành công rồi.” tiếng độc thoại thất thanh của Hỏa Liên vang lên, trong đó là tia kinh hỉ nhìn lấy hai người.
Sau đạo kình phong mãnh liệt, Chân Hồn dần biến mất, mà khí thế của Hỏa Vũ cũng là dần thu liễm, thân thể mệt mỏi mất hết ý thức đổ nhào đè lấy thân thể Việt Hoàng mà ngã xuống.
Nàng thì thoải mái rồi, Hỏa Vũ tuy Chân Lực tiêu hao bất quá thân thể không một chút thương tổn mà ngã xuống khối thịt êm là hắn. Chỉ tội cho Việt Hoàng kia, bị Hỏa Diễm thiêu đốt đến bong chóc da thịt, bất tỉnh nhân sự mà ngã xuống.
…
Mơ màn tỉnh dậy trong căn phòng của chính mình, Việt Hoàng mở mắt quan sát xung quanh, tinh thần nửa tỉnh nửa mê đang dần dần khôi phục thần trí.
Chợt… dị sắc xuất hiện trên khuôn mặt hắn.
Hỏa Liên đạo sư vậy mà đang tươi cười quyến rũ ngồi bên cạnh giường của hắn, vốn định bật dậy thì các vết bỏng đau đớn đang được băng lại dày xéo lấy thân hắn. Mà Hỏa Liên cũng là chuyển động mê người, hơi khom người đứng dậy, bàn tay thon thả đặt lên người hắn khẽ đẩy nhẹ hắn mằm lại.
“Trần Thiếu học viên cứ nằm, ngươi có công cứu sống nữ nhi, hiện tại xem như ta đáp lễ ngươi đi.”
Câu nói tràn ngập yêu mị quyến rủ của nàng thậm trí có thể làm xao xuyến bao nhiêu trái tin nam nhân cất lên, bất quá Việt Hoàng lại cảm thấy trong đó có mấy phần đáng sợ.
“Được biết Trần Thiếu phong lưu có thừa, chả là có muốn hay không hôm nay ta đây phục vụ ngươi một phen.’ Trong nụ cười yêu mị của nàng, bàn tay thon thả chợt túm lấy bàn tay hắn từ từ đặt những đầu ngón tay đang có chút vô lực của hắn lên chiếc cổ trắng ngần của nàng.
Theo hơi thở nóng hổi của nữ nhân, nàng đưa những ngón tay của hắn nhẹ nhàng lướt xuống từng làn da mịn màng của mình, mãi cho đến lớp da căng tròn của trái gò bồng bên trái, hắn cảm nhận sơ qua độ săn chắc của cái kia to lớn của Hỏa Liên.
Miệng nuốt một ngụm nước bọt, từng ngón tay vẫn không dừng lại lướt xuống chạm vào lớp vải mỏng manh che lấy khuôn ngực kia nhẹ nhàng khẽ kéo nó hở rộng ra. Trong giây phút hắn như cảm nhận sắp được chiêm ngưỡng nhũ hoa tươi đẹp của nàng, chợt… cổ tay hắn bị nàng xiết lại.
Theo luồng lực lượng nàng phóng xuất ra, nàng thuận theo thế đang nắm lấy cổ tay hắn dứt khoát một đường ném hắn va vào bên kia bức tường trong sự hoảng hồn của việt Hoàng.
“Quả nhiên bỉ ổi hạ lưu, còn không mau khai nhận.’ ánh mắt vốn yêu mị kia chợt nhíu xuống, khuôn mặt tức giận nhìn lấy thân ảnh nam nhân đang ngã.
“Khai gì chứ?” Việt Hoàng lồm ngồm bò dậy, trong miệng ho lên hai tiếng.
“Ngươi thực sự tưởng ta không phát hiện ?, vậy để ta nói cho ngươi biết.’
“Hỏa Liên ta vốn xuất thân Tây Tinh Đấu, mấy năm trước ở nơi đó ta bắt gặp Trần Thiếu cùng cha hắn áp bức dân lành, liền một lượt ra tay trừng trị… vốn để lại cho hắn một cái mạng để sống..’
“Sau này khi biết được hắn bỉ ổi vô lương, không chỉ áp bức kẻ yếu mà còn cưỡng bức nữ tử, hận hồi đó một kích không gϊếŧ chết tên bỉ ổi hạ lưu như hắn…”
“Chính vì thế…” Chợt ánh mắt Hỏa Liên như khóa chặt Việt Hoàng hơn.
“Mặt mũi của hắn như thế nào ta còn không phải nhớ như in, một kẻ mạo danh hắn như ngươi chẳng nhẽ ta không nhận ra.”
Đồng tử Việt Hoàng hơi co lại, lúc này mới thầm nghĩ.
Hồi đó hắn cũng là một kích diệt sát Trần Thiếu, sau đó mạo danh thân phận của hắn xâm nhập vào Hỗn Lôi Thế Gia, đồng dạng cũng biết được trước đây hắn cùng cha hắn, tức Cựu Trưởng Lão của Hỗn Lôi Gia sinh sống tại Tây Tinh Đấu, mà Hỏa Liên đạo sư lại vừa vặn cũng là người ở đây, có cơ hội chạm mặt hắn cũng là bình thường.
Bất quá tại sao lúc đầu gặp hắn nàng lại không tố giác hắn?
“Vốn lần đầu thiên thấy ngươi thiên phú trác tuyệt, mà tính cách lại là quân tử chân chính, ta liền để xem ngươi một thời gian thế nào, không tố giác ngươi…”
“Nhưng ngày hôm đó thấy ngươi làm hành động bỉ ổi không khác gì tên Trần thiếu kia, ngươi nói xem tại sao ta lại có thể dung túng cho ngươi một mạng.”
“Hỏa Liên đạo sư, nghe ta giải thích, hôm đó là bất đắc dĩ.” Nghe thế Việt Hoàng liền khẩn trương, hiển nhiên hắn không mãi để mình mang tiếng xấu kia được.
Bất quá, câu nói của hắn nàng không mảnh manh quan tâm, Hỏa Chân Lực ngưng tụ hai lòng bàn tay, ánh mắt lộ ra một tia sát khí “ Bất đắc dĩ… ngươi tưởng ta con nít hay sao?”
Nói song, một đạo hỏa cầu bắn về phía hắn, tất nhiên hắn không ngu chịu trận, thân pháp Lục Tinh Phẩm thi triển thành công né tránh một kích.
Ánh mắt Việt Hoàng lộ một tia oán giận, nữ nhân này không hề nghe giải thích mà động thủ, một kích liền muốn lấy mạng hắn.
“Hừ bản năng nguyên thủy của nam nhân là thế, có gì mà phàn nàn chứ.’ Giận quá mất khôn, câu nói đậm đặc sự ngang ngược này của Việt Hoàng bỗng cất lên như không có chút lí trí.
Hiển nhiên câu nói kia của Việt Hoàng một mạch làm Hỏa Liên như tức càng thêm tức, Hỏa Chân Lực điên cuồng ngưng tụ trên tay.
“Ta không ghét bỏ bản năng nguyên thủy của nam nhân, nhưng việc cưỡng bức nữ nhân bỉ ổi kia là bình thường hay sao? Sát ý nổi lên càng mạnh, Hỏa Cầu mạnh mẽ lao tới chỗ Việt Hoàng.
Biết câu nói vừa rồi của mình là trăm ngàn điều ngu xuẩn, bất quá dính một kích kia e rằng không chết cũng trọng thương, hắn không còn thời gian để suy tư nữa rồi.
Nhanh chóng cắn lấy ngón tay, một giọt máu chảy ra, hắn liền dí ngón tay lẫn giọt máu kia xuống đất, trong giây lát gia trì Chân Lực vào giọt máu.
Từ đó một lực lượng mạnh mẽ tuôn trào phóng tới, thành công hóa giải một kích kia của Hỏa Liên.
“Khí thế này, Chân Tôn cường giả.?” Trong ánh mắt co rụt lại của nàng, một bóng hình nữ nhân lấp ló xuất hiện theo hướng Chân Lực bạo phát.
Chỉ thấy nữ nhân xinh đẹp, thành thục, mái tóc đen huyền búi cao, khí chất mê người, đôi mắt đen tuyền cùng đôi long mày sắc bén, môi đỏ cười yêu kiều.
Nhã Phi…
Không sai, hắn chính là vừa động một ý niệm, lấy khế ước chủ tớ của mình và Nhã Phi triệu hồi nàng từ Bách Dạ Sâm Lâm tới đây.
“Chủ nhân, thϊếp nhớ chàng chết mất.”
Không như vẻ thành thục bên ngoài, Nhã Phi õng ẹo khẽ chạy lại ôm lấy thân thể Việt Hoàng, thấy hắn đang khuỵu xuống liền dịu dàng đỡ hắn dậy.
“Nữ nhân kia, là ngươi đả thương chàng?” Nhận thấy thương tích trên người Việt Hoàng, nàng liền cau mày lại, nhìn sang thân ảnh xa lạ duy nhất nơi đây.
Thoáng chút thất kinh, bất quá Hoả Liên cũng là lấy lại tinh thần, mày cau lại nhàn nhạt cười lạnh một tiếng cất lời.
“Chân Tôn Sơ Kì cũng muốn ở đây làm loạn”
Nói rồi khí thế Chân Tôn Nhất Đoạn Trung Kì của nàng bạo phát mà ra, mà thứ xuất hiện sau đó liền làm ánh mắt của Nhã Phi cùng Việt Hoàng mở rộng, có chút bất ngờ.
Theo sau khí thế vốn là Hỏa Diễm Chân Lực bình thường của nàng, một ngọn lửa màu tím nhỏ bé xuất hiện, dần bùng cháy thành ngọn lửa lớn, khí tức phát ra lại là kinh thiên…
Dị Hỏa
“Tiểu Hoàng, cái này..” Nhã Phi hiển nhiên nhận thấy được sự kinh khủng của Hỏa Diễm, mà hiển nhiên hơn Việt Hoàng cũng là không khác gì, chỉ cảm thán gật nhẹ đầu.
“Ừm…Dị Hỏa sắc tím, Dị Hỏa của sự thôn phệ, Thôn Phệ Lưỡng Chi Diễm.”
Theo sử sách ghi lại, toàn bộ Tinh Đấu Đại Lục xuất hiện vỏn vẹn chin loại Dị Hỏa tương ứng với chín loại màu sắc , mỗi loại đều có công dụng nghịch Thiên khác nhau không hề thua kém nhau. Với số lượng cực kì ít không những không làm cho vị thế của nó hạ xuống ngược lại càng làm tu sĩ Tu Chân Giới thèm khát tranh nhau.
Việc một loại Dị Hỏa xuất thế càng hiển nhiên làm những người may mắn chứng kiến không khỏi thất kinh mà sợ hãi.
Lại nói đến Dị Hỏa sắc tím, Thôn Phệ Lưỡng Chi Diễm, tên như ý nghĩa chính là lấy “Thôn Phệ” làm chủ đạo, thôn vệ Thiên Địa, thôn thệ vạn vật, biến con mồi thành dinh dưỡng gia tăng sức mạnh chính bản thân, bất quá…
Nam nữ hai người Việt Hoàng nhẹ cười lên một tiếng đồng tâm, Nhã Phi điều động lực lượng, Hỏa Chân lực của nàng cũng bạo phát mà ra, trong ánh mắt nhíu lại của Hỏa Liên, Hỏa Diễm sắc Lục của Nhã Phi mang khí thế mạnh mẽ trực tiếp trèn ép một cách ngang cơ so với Dị Hỏa sắc tím của nàng.
“Dị Hỏa sắc Lục, Sinh Mệnh Lượng Thiên Viêm hay còn gọi… Sinh Mệnh Lượng Thiên Hỏa” ánh mắt Hỏa Liên thất thần, việc một lúc hai loại Dị Hỏa xuất hiện khiến nàng không khỏi động tâm.
Đưa bàn tay xinh đẹp lên trước con mắt yêu kiểu của mình, Nhã Phi ngắm lấy bàn tay ngọc ngà của chính mình như trêu tức Hỏa Liên, nhàn nhạt cất lời “Thôn Phệ thì đã sao…Sinh Mệnh Lượng Thiên Hỏa của ta chính là vô hạn Sinh Mệnh Lực, thôn phệ đi, cho ngươi thôn phệ tới chết.”
“Hừ”
Nhẹ vang lên một tiếng, mặc dù Nhã Phi là Chân Tôn Sờ Kì cường giả không quá đáng lo đối với Chân Tôn Nhất Đoạn Trung Kì như nàng, bất quá Nhã Phi đồng dạng cũng sở hữu một loại Dị Hỏa hùng mạnh, tuy không thể thắng được Hỏa Liên nhưng Nhã Phi muốn bảo hộ Việt Hoàng an toàn, quả thực quá mức dễ dàng.
Suy tư hồi lâu, ánh mắt Hỏa Liên nhắm hờ lại, thu liễm khí tức, không nói không rằng, lẳng lặng bước ra cửa mà rời đi.
Hiển nhiên khí tức mạnh mẽ do Hỏa Liên cùng Nhã Phi phát ra không khỏi làm kinh động đến người trong Học Viện, bất quá Hỏa Liên bước ra cũng là dùng chút thủ đoạn đem giải tán đám người hiếu kì
Mà lúc này…
…
Chúc mọi người ngủ ngon and
Cầu Linh Thạch