Chương 15: Giải Độc Cho Yêu Nhiên

"Nguyện vì ta phục vụ". Việt Hoàng như hiểu ý, bất quá lại làm như vẻ không hiểu hỏi lại.

Yêu Nhiên trừng mắt, song liền nhẫn nhịn đến cực hạn.

"Thân xác này sẽ là của ngươi, chỉ cần chữa cho ta"

"Được ta là đợi câu này của nàng". Nói rồi hắn bế phốc nàng dậy.

"Ngươi định làm gì"

Yêu Nhiên hốt hoảng đưa tay lên vòng qua ôn cổ hắn, sợ ngã.

"Đi chữa bệnh". Việt Hoàng thản nhiên đáp.

* * *

Bước vào thư phòng của Yêu Nhiên, Việt Hoàng nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, sau đó ánh mắt có chút dê già nói.

"Cởi đồ ra đi"

Nghe vậy yêu Nhiên mặt mày đỏ ửng, lớn tiếng nói hắn:

"Ta đã nói rồi ngươi phải chữa cho ta khỏi trước, bằng không có chết ta cũng không.."

Chưa nói hết câu nàng đã bị Việt Hoàng chặn họng

"Được rồi Yêu Nhiên tiểu thư, cô cũng đánh giá cao ta quá rồi, tại hạ cần cô cởi y phục để chữa bệnh.

Nghe hắn nói song sắc mặt nàng cũng là trầm ngâm nhưng cũng lập tức cởi bỏ từng lớp y phục, chỉ còn một bộ nội y trong người.

Để chẩn đoán bệnh tình một người Y sư cần bắt mạch sau đó vận chuyển Chân lực đi khảo sát bát mạch của bệnh nhân để xem xét bệnh tình.

Tuy Việt Hoàng có học hỏi về Y sư một chút trong Minh Đạo Tiểu Các, bất quá vẫn chưa nắm được phương pháp của thuật này.

Chỉ là nó không cần thiết với một người có Xa Luân Nhẫn như việt Hoàng. Với Xa Luân Nhãn, hắn có hể nhìn thấu bát mạch trong người Yêu Nhiên một cách cực rõ rang.

" Ta muốn xác nhận một điều, có phải tuy chỉ mỗi chân không cử động được nhưng đến cả tay cũng không thể vận chuyển Chân lực.

Phải biết nếu chỉ liệt nửa người, tu sĩ hoàn toàn có thể dùng nửa người còn lại để tu luyện không vấn đề gì cả.

"Không sai, ta hoàn toàn không cảm nhận được một chút Chân lực nào"

Nghe câu xác nhận của Yêu Nhiên, Việt Hoàng cũng gật nhẹ đầu.

"Cô đã chúng phải Bích Linh Địa Độc"

"Người trúng phải độc này, bát mạch sẽ bị chặn đứng Chân lực, hoàn toàn không thể cảm nhận gì thấy nó, đôi chân là nơi cư trú của độc tính này vì thế, chân cô sẽ cảm thấy vô lực, không có cảm giác nó tồn tại, quả thực rất khó giải quyết."

"Bích Linh Địa Độc". Nhẩm cái tên này trong tâm, Yêu Nhiên như đang cố trống lại cơn giận của mình, hóa ra từ nhỏ nàng đã bị hạ độc không phải do bệnh tình gì cả.

"Ngươi có cách chữa"

"Hiển nhiên là có, chỉ là quá trình này sẽ khó chịu một chút". Nói câu này không phải Việt Hoàng dọa nàng mà từ nhỏ nàng đã không thể tu luyện, thành ra bản thể yếu ớt, sợ sẽ không chịu được.

"Khó đến đâu ta cũng chịu được". Nói rồi nàng xếp khoanh chân, mắt nhắm như chuẩn bị.

Việt Hoàng cũng hiểu lòng nữ nhân, bèn lấy một cái kim châm ra.

"Ta cần đυ.c mười lỗ trên mười ngón chân nàng để đẩy độc tố ra, chịu đựng một chút".

Yêu Nhiên nhắm mắt gật đầu đồng ý, cũng là lúc Việt Hoàng châm từng châm một vào từng đầu ngón chân nàng. Bất quá nàng không đau, hiển nhiên vì không cảm nhận được gì.

Từng đầu ngón chân chảy ra từng gọt máu đỏ nhẹ nhàng len xuống.

Xếp khoanh chân sau lưng Yêu Nhiên nhìn cái lưng trắng nõn của nàng, hắn nhắm mắt rồi liền mở mạnh ra.



Xa Luân Nhãn và Dich Cân Tiên Quyết bắt đầu vận hành mạnh mẽ. Mắt nhìn bát mạch của nàng, tay vận Chân lực cuồn cuộn vào người nàng liên tục di chuyển độc tố từ bát mạch chảy xuống ngón chân.

Những ngón chân đầy máu tươi vậy mà giờ thứ Hắc Huyết dần chảy ra rồi bốc cháy thành Hắc Hỏa nhỏ nhoi như ngọn nến trên từng ngón chân nàng.

Thân thể nàng khó chịu, mồ hôi đầm đìa, bất quá nàng cũng không từ bỏ.

Một canh giờ trong sự thống khổ, mọi việc cuối cùng cũng song, Yêu Nhiên mê man khẽ mở mắt, sắc môi hông vừa nãy còn trắng bệch giờ đã đỏ tươi.

"Song rồi chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là được"

Mở mắt đánh giá thân thể ình, nàng liền cười nhẹ kiểu gượng cười.

"Có vẻ như không hiệu quả rồi ta vẫn không cảm thấy gì từ đôi chân". Vừa nói nàng vừa nhìn xuống chân mình, quả nhiên không cử động được.

" Thế sao ". Việt Hoàng cười tà.

Hắn lao tới luồn hai tay vào nách nàng bế phốc nàng dậy.

" Ngươi làm gì? ". Hốt hoảng nàng nhìn hắn, chỉ là..

Ngay lập tức hắn thả mạnh nàng ra, Yêu Nhiên giật mình chân hơi khuỵu xuống đỡ nhưng quá yếu, cũng may Việt Hoàng lập tức đỡ lấy nàng.

Nàng liền trừng mắt nhìn hắn, bất chợt như nhận ra điều gì đó, nhìn xuống đôi chân dài của mình

" Chân.. Ta vừa khuỵu chân ". Nàng như mừng rỡ tột độ, cái cảm giác chân này đã bao lâu rồi, nàng chưa được cảm thấy, liền vui mừng nhìn Việt Hoàng.

Thấy vậy hắn cười nhẹ, với tay xuống bắp đùi trắng thon gọn của nàng, bấu nhẹ

" Á.. ". Kêu lên một tiếng nàng trừng mắt nhìn hắn.

" Sao cảm nhận được chân rồi chứ "

Câu nói của hắn làm nàng có vui cũng có chút tức giận, tên này đang bắt nạt mình..

Bỗng nhiê hắn đưa sát mặt nàng lại, một tay ôm eo tay còn lại lướt nhẹ từ má xuống tận cổ nàng.

" Ta đã chữa trị thành công, có phải giờ nàng cũng nên làm ấm giường cho ta.. "

Mặt Yêu Nhiên như đỏ bừng, bất quá cũng không thể làm gì vì lời nàng đã nói ra, không rút lại được.

Bất quá Việt Hoàng cũng không hành động gì (Vì tác giả không cho), mà nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.

" Yêu Nhiên tiểu thư mau uống cái này ". Lấy ra một viên đan dược đưa cho nàng.

" Đây là Phong Mệnh Đan, đan dược này có thể giải trừ tạp chất còn lại của độc cũng như giúp cô hồi hục một cách nhanh chóng ".

Đây chính là Đan dược lần trước hắn mua ở Hiệp Hội Luyện Dược. Thực chất hắn luôn tìm hiểu cách bài trừ độc tố trong người nàng trong Minh Đạo Tiểu Các, Đan dược này chính là thứ cần thiết để nàng khỏi hẳn.

" Bất quá Yêu Nhiên tiểu thư, Bích Linh Địa Độc này quả thực khó chữa nhưng không phải tuyệt đối "

" Mặc dù không có thuốc giải nhất định nhưng với trình độ Y thuật của Y sư ở đây hoàn toàn có thể nghĩ ra cách như châm cứu để giải độc "

" Ý ngươi là ". Hiểu được gì đó nàng liền hỏi hắn.

" Không sai Y sư đã từng chữa cho cô chăc chắn đã bị mua chuộc ".

Yêu Nhiên như chú tâm suy nghĩ và rồi nàng cũng như tìm được gì đó

" Chẳng lẽ là Nhị trưởng lão "

" Rất có khả năng, Nhị Trưởng lão đã cấu kết vớ Văn Phong gia để hãm hại cô, mục đích tống khứ cái gai trong mắt như cô khỏi Bạch Ngân gia "

Sau một lời nói dài của Việt Hoàng, nàng cũng đã thông suốt, hiển nhiên nàng ấy biết mình có một đại ca là con trai Nhị trưởng lão, từ nhỏ đã là thiên tài tu luyện, chắc hăn sẽ là cạnh tranh ngôi vị Gia chủ mà nàng chính là vật cản.

Nghĩ đến đây nàng cắn răng uất ức, vì thế mà nàng đã bị hạ độc từ nhỏ tới bây giờ.

" Vì sao ngươi lại giúp ta điều tra chuyện này ". Hướng về phía Việt Hoàng nàng hỏi.



" Ta quân tử, có ân trả ân, hiển nhiên là muốn giúp cô để trả ân tình, bất quá.. "

Hắn cười tà lại gần chỗ yêu Nhiên đang ngồi, tay cầm cái cằm xinh đẹp của nàng để gần xát mặt mình.

" Giờ Yêu Nhiên đã là của ta rồi ta cũng nên càng phải giúp nàng. "

Yêu Nhiên đưa ánh mắt đi chỗ khác, hiển nhiên không muốn nhìn mát hắn.

Nhưng rồi việt Hoàng cũng buông nàng ra, đứng thẳng tay chắp sau mông.

" Yêu Nhiên tiểu thư cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi ". Nói rồi hắn quay mặt bước ra cửa muốn về.

Nhìn bóng dáng của hắn đi ra, nàng có chút rung động nhìn hắn, bỗng hắn dừng rồi lại quay mặt lại, nói với vẻ trêu ghẹo nàng

" Phải rồi nếu đã là của ta rồi, thì có lẽ ta sẽ cho cô một danh phận nhỉ Yêu Nhiên tiểu thị nữ trăng ", nói rồi hán cười tà đi mất để lại nàng tức giân cắn chặt răng.

* * *

" Hí, cô gia "

Bây giờ cuối cùng hắn mới có thời gian thăm Thu nhi, thương tích nàng đã khỏi hoàn toàn, dáng nhí nhảnh tươi cười lại trở về, chỉ là..

Dáng dấp nhỏ nhắn, dễ thương, thân mặc một bộ y phục trằng từ đầu tới chân, tóc búi thành hai búi như chột Mickey, khuôn mặt dễ thương lúc nào cũng cười tươi của nàng làm bức tường thành trong tâm hắn đổ cái oành (Thằng bé bị của đổ rồi)

Tâm hồn của một kẻ FA tám mươi hai năm của hắn như bị xáo động, bình thường không để ý quá kĩ, không ngờ nhỏ lại dễ thương đến mức này, nếu mà là ở thế giới kia hắn chỉ sợ mình sẽ quỳ xuống cầu hôn mất.

Thu nhi mắt long lanh một nụ cười toe toét, hay tay chắp sau mông, dáng hơi khom xuống hướng về phía Việt hoàng, hiển nhiên rất vui vì cô gia anh dũng của nàng đến thăm nàng.

Hắn chợt đưa tay lên suy nghĩ, có nên đưa nàng vào danh sách cầu hôn luôn không nhỉ.

Nghĩ rồi hắn cũng xoa đầu Thu nhi, khiến nàng cẫng lên thân rung lẩy bẩy mà miệng thì phấn khích cười toe toét.

Hành động đó khiến hắn tiếp tục bị đổ cái rầm một phát, quyết định đưa vào danh sách hôn thê của mình. Nhỏ này quá mức dễ thương, hắn liền giơ tay lên trời một biểu tượng" like "như kiểu (Được đấy thằng tác giả).

Mà Yêu Nhiên đứng sau thấy hết, vậy mà trong mắt lại hiện lên một tia buồn má khó có thể thấy.

Nhận thấy yêu Nhiên đến Việt Hoàng cũng là lấy lại tư thế, tay chắp sau lưng.

" Tiểu thư". Thu nhi thấy tiểu thư đến liền chạy lại.

"Chân thế nào rồi Yêu Nhiên tiểu thị.. tiểu thư". Việt Hoàng cũng là bước tới cố tình nói.

Yêu Nhiên thấy hắn suýt gọi nàng là thị nữ nhất thời tức giận, bất quá cũng không để lộ ra ngoài.

" Ta đã có thể đứng đước một lúc, chân cũng bắt đầu cảm thấy có lực "

Nghe câu nói của yêu Nhiên nói vậy, Thu nhi lâm vào mộng bực một lúc nhất thời cũng hiểu ra

" Tiểu thư chân của người "

Yêu nhiên chỉ cười gật đầu một cái, Thu nhi nhí nhảnh đã nhảy cẫng lên vui sướиɠ.

" Là ai chữa cho tiểu thư "

Yêu Nhiên nhất thời chột dạ bất quá cũng nói ra

" Là cô gia ngươi"

Nghe thấy vậy Thu nhi cười tươi quay về hướng Việt Hoàng nhảy lên ôm cổ hắn.

Mà Việt Hoàng thì sướиɠ thôi rồi, cảm giác như được người mình thích ôm cổ, sướиɠ đến chết đi sống lại.

* * *

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! Và cho em xin đánh giá!