Chương 49: Kéo dài lương duyên

Khoảng khắc khi hôn lên môi Chu Mộ kia, mạch tự chủ luôn bị kéo căng trong đầu của Hứa Tư Đình ngay lập tức bị đứt, chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, chỉ có trên môi truyền đến xúc cảm mát lạnh mà mềm mại, làm cho người ta kìm lòng không được mà muốn càng nhiều.

Nụ hôn dài bá đạo kết thúc, Chu Mộ còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị ôm vào phòng đặt lên trên giường.

Hứa Tư Đình bị dục hỏa thiêu đốt, đầu óc Chu Mộ cũng không thể suy nghĩ cái gì, mắt thấy quần áo chính mình bị Hứa Tư Đình thô bạo xé mở vứt bỏ, chỉ cảm thấy da đầu bắt đầu run lên:“Này…… Cái kia…… Ngươi nhịn…… Ta dùng tay giúp ngươi…… Ngô……” Nói còn chưa nói xong, Chu Mộ cảm giác có ngón tay tiến vào thân thể của mình, y liền hồn phi phách tán, giãy dụa muốn chạy.

Hứa Tư Đình lý trí đã sớm không còn sót lại chút gì, chỉ biết là thân thể của chính mình đang kêu gào muốn bùng nổ, người dưới thân này, vô luận như thế nào cũng không để cho y chạy, quần áo của cả hai đã sớm bị ném qua một bên, đầu óc mơ hồ, chỉ nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc, bên trong có khẩn trương nhưng không hề có đau lòng, lại càng không có oán hận, chủ nhân của ánh mắt này…… Thật đáng ghét, nhưng cũng rất đáng yêu……

“A……” Hứa Tư Đình không có kỹ xảo đột nhiên tiến vào làm cho Chu Mộ đau đến thở hắt ra, trong mắt nhịn không được phiếm thượng thủy triều:“Buông…… Buông ra.”

Không để ý đến thanh âm bên tai nói cái gì, chỉ biết là loại cảm giác này thật đẹp, du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất toàn bộ chuyển hóa thành hành động thực tế nhất, Hứa Tư Đình gắt gao cố định thắt lưng mỏng manh dưới thân, tùy ý xâm nhập, đem phân thân của hắn vùi vào tầng tầng lớp lớp da thịt.

Chu Mộ gắt gao cắn góc chăn, đau đến muốn ngất xỉu đi, thập đại cực hình chắc cũng chỉ như thế này…… Giãy dụa vô ích, cũng thật sự là không còn sức lực lại đi giãy dụa, quay đầu, giọt nước mắt như viện trân châu rơi trên gối đầu, thân thể đau, tâm càng đau.

Thời gian từng chút từng chút qua đi, một tiếng gầm nhẹ vang lên, Hứa Tư Đình đem du͙© vọиɠ của chính mình toàn bộ phóng thích, nằm xuống một bên thở dốc.

Chu Mộ chống thân mình đau nhức ngồi dậy, miễn cưỡng đem Hứa Tư Đình đặt nằm thẳng lại, thay hắn đắp chăn, có chút ngây người nhìn ngũ quan anh khí cao ngất của hắn, trong lòng đột nhiên bối rối, chờ hắn tỉnh, hai người nên ở chung như thế nào?

Hứa Tư Đình trong mông lung nâng mí mắt, nhìn thấy có người ngồi ở bên người mình, thân thể xích͙ ɭõa trắng mịn, bên hông lại tràn đầy dấu ấn xanh tím, không khỏi nhíu mày, vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp.

“A!” Chu Mộ bị hoảng sợ, tưởng Hứa Tư Đình tỉnh lại, trong lòng nhất thời hoảng hốt, theo bản năng mạnh mẽ đứng lên, thân thể lại như vừa bị xe ngựa nghiền qua, đau đến ngay cả lỗ tai cũng ong ong vang, không khỏi lại ngã ngồi trở về, tựa vào bên giường nghỉ hồi lâu mới lấy lại chút khí lực, lung tung mặc vào y phục sau đó chậm rãi trở về phòng mình, thật sự không có tinh lực để suy nghĩ nữa, nằm xuống ngủ một cái là vài canh giờ.

Tảng sáng, Chu Mộ rốt cục tỉnh lại, toàn thân vẫn không khoẻ như cũ, hơn nữa Hứa Tư Đình lại phóng cái kia ở trong mình…… Chu Mộ cười khổ, chống thân mình gọi tiểu nhị tới.

“Di, khách quan ngươi không phải đi rồi sao, khi nào thì trở về nha.” Tiểu nhị buồn bực sờ đầu.

Chu Mộ đưa cho hắn một thỏi bạc, nói:“Đi giúp ta chuẩn bị chút nước nóng tắm rửa.”

“Ai.” Tiểu nhị tiếp nhận bạc đi xuống lầu, nghĩ rằng đại hiệp cũng có ưu điểm, ra tay đều rất hào phóng. Cầm bạc làm việc nên tự nhiên hiệu suất rất cao, chỉ chốc lát liền chuẩn bị tốt nước tắm đưa đến phòng Chu Mộ.

Cách vách, Hứa Tư Đình cũng chậm chậm mở mắt, cảm thấy trên người không có sức lực, đầu cũng choáng váng đau, ngồi dậy liền bị hoảng sợ, quần áo đâu? Xốc lên chăn muốn xuống giường, lại bị dấu vết trắng hồng ở trên giường làm cho hoảng sợ, giật mình nhớ lại tối hôm qua chính mình uống rượu say, sau đó là Chu Mộ…… Tiểu Mộ?! Chính mình cũng không có bị thương, máu này…… Chính mình rốt cuộc đã làm cái gì! Hứa Tư Đình cảm thấy đầu sắp nổ tung, vội vàng mặc y phục sau đó chạy đến phòng Chu Mộ, lại thủy chung không có dũng khí đẩy cửa đi vào, gặp mặt rồi, chính mình phải như thế nào đối mặt với y? Vươn tay dừng ở trước cửa, thủy chung không có dũng khí gõ cửa, vừa muốn lùi bước, lại nghe đến trong phòng truyền đến một tiếng kêu rên, liền cảm thấy căng thẳng, cũng không nghĩ nhiều, đẩy cửa ra liền đi vào.

Chu Mộ đang ngâm mình ở trong bồn tắm, nghe được động tĩnh phía sau liền hoảng sợ quay đầu, lại nhìn thấy Hứa Tư Đình ngơ ngác đứng ở cửa, không khỏi một trận xấu hổ cùng ủy khuất, vươn tay cầm lấy quần áo ném qua phía hắn:“Cút! Sắc lang! Dám nhìn lén ta tắm rửa!”

Hứa Tư Đình nhìn Chu Mộ ánh mắt có chút hốt hoảng luống cuống, trong lòng ẩn ẩn đau, trong trí nhớ y khi nào thì có sắc mặt tái nhợt bất lực như thế, trên bờ vai trắng noãn ở trên mặt nước in đầy hôn ngân cùng dấu răng nhắc nhở vừa rồi phát sinh qua chuyện gì, y rốt cuộc bị mình làm thành cái dạng gì?

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Chu Mộ loạn thành một đoàn, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, trước mắt liền biến thành màu đen, trượt vào trong nước, trong trường hợp này…… Chết đuối là tốt nhất!

“Tiểu Mộ ngươi làm gì!” Hứa Tư Đình bị hành động của Chu Mộ dọa, nhanh chân tiến lên đem y từ trong nước lôi ra:“Sẽ ngộp chết đó.”

Chu Mộ bị Hứa Tư Đình ôm trong tay, hận không thể đập chết hắn, thanh âm bất tri bất giác trở nên nức nở:“Ngươi đi ra ngoài!”

Hứa Tư Đình bị dấu vết xanh tím trên người Chu Mộ dọa sợ, này…… Đều là chính mình lưu lại sao?

“Ngươi ngươi ngươi nếu không đi ra ngoài ta liền tự sát!” Chu Mộ nhắm mắt lại tuyệt vọng hò hét, nói còn chưa nói xong, lại cảm thấy chính mình bị ôm ra khỏi bồn nước, theo sau lại bị một cái khắn lớn bọc lại, trợn mắt nhìn Hứa Tư Đình đang cẩn thận thay chính mình chà lau bọt nước trên người, động tác mềm nhẹ như nâng niu báu vật.

“Ngươi…… Ta tự sát thiệt đó……” Chu Mộ mạnh miệng, thanh âm lại càng ngày càng nhỏ.

Hứa Tư Đình vẫn không nói gì, đem Chu Mộ lau khô rồi thật cẩn thận thả y vào trong chăn, sau đó đầu hôn hôn đôi môi hoa nhỏ như cánh hoa của y.

Chu Mộ sửng sốt, thật lâu sau mới chớp chớp mắt.quinnalaurent.wordpress.com

“Làm cũng làm rồi, hôn một chút cũng choáng váng?” Hứa Tư Đình cúi đầu nhìn y:“Tiểu Mộ, ta thích ngươi.”

“……” Chu Mộ trong chốc lát đỏ bừng mặt, quay đầu nhỏ giọng nói:“Ai kêu ngươi thích, ta không để ý tới ngươi.”

“Ai……” Hứa Tư Đình cười khẽ, đem y cùng chăn ôm vào trong lòng, ghé vào lỗ tai y thấp giọng kêu:“Tiểu Mộ tiểu Mộ.”

“…… Cái gì?” Chu Mộ phát hiện chính mình thực không có chính kiến.

“Ta thật sự thích ngươi.” Hứa Tư Đình hôn nhẹ lỗ tai y:“Chúng ta cùng một chỗ đi.”

“Nhưng mà ngươi nói võ công của ta kém, nói ta tính tình tệ, còn nói ta là tiểu phiến tử!” Chu Mộ càng nói càng ủy khuất, chính mình rốt cuộc là bị hư chỗ nào mà cư nhiên hồ đồ bị hắn ăn chứ.

“Võ công của ngươi là kém thật, tính tình của ngươi vốn là rất tệ, lần đầu tiên gặp mặt ngươi liền gạt ta.” Hứa Tư Đình nhẹ nhàng nâng cằm y lên cùng hắn đối diện:“Bất quá ta vẫn thích ngươi.”

Chu Mộ biểu môi:“Nhưng trước kia ngươi cũng chưa nói qua là ngươi thích ta…… Vừa rồi…… Ngươi không cần áy náy……” Nói còn chưa nói xong, môi đã bị Hứa Tư Đình hôn trụ, nhẹ nhàng ôn nhu.

“Không phải áy náy, là thích.” Hứa Tư Đình ôm Chu Mộ luyến tiếc không buông, trước kia là vì vẫn không rõ tâm ý của chính mình, mới có thể luôn trốn tránh, nhưng một khi suy nghĩ cẩn thận, cảm tình liền như thủy triều dâng lên, không thể thu lại.

Chu Mộ cảm thấy trong đầu loạn cào cào, cũng không biết nên nói gì, ngốc hồ hồ há mồm cắn cắn bả vai Hứa Tư Đình.

Hứa Tư Đình cười khẽ, ngón tay lướt qua lông mi rồi mũi của Chu Mộ, cảm thấy thật thích, tiểu phiến tử lớn lên thật là đẹp mắt.

Chu Mộ bị nhìn đến có chút khẩn trương, xoay xoay thân mình mốn đem đầu chôn vào trong chăn, lại cảm thấy thắt lưng đau lợi hại, nhịn không được nhíu mày kêu rên một tiếng.

“Rất đau sao?” Hứa Tư Đình áy náy nhìn y:“Ta giúp ngươi tìm đại phu.”

“Không cần!” Chu Mộ tạc mao, gắt gao túm trụ Hứa Tư Đình:“Nơi đó thì khám thế nào! Xấu hổ muốn chết! Ngươi dám đi ta liền tuyệt giao với ngươi!”

“Vậy làm sao bây giờ.” Hứa Tư Đình nhíu mày:“Ngươi bị thương.”

“Ta không sao.” Chu Mộ mạnh miệng.

Hứa Tư Đình bất đắc dĩ, cầm cái bình nhỏ màu trắng ra:“Ta giúp ngươi bôi dược.”

“Cái gì vậy?” Chu Mộ nắm chặt góc chăn, ló đầu ra, ánh mắt trừng to.

“Thanh đằng lộ, trị thương. Nơi đó…… Hẳn là cũng có thể trị?” Hứa Tư Đình nhấc chăn lên:“Cho ta xem.”

“Không cần! Ta tự mình làm!” Chu Mộ mặt đỏ lựng, vuôn tay đoạt lấy bình dược, đuổi Hứa Tư Đình đi:“Đi ra ngoài đi ra ngoài!”

Hứa Tư Đình nhìn Chu Mộ, thở dài:“Được rồi, ta ở ngoài cửa, có chuyện gì thì gọi ta.”

Chu Mộ gật đầu, tâm trạng rối loạn.

Một lát sau, Hứa Tư Đình gõ cửa:“Tiểu Mộ, có được không?”

Sau một lúc lâu, trong phòng truyền đến một tiếng rầu rĩ “Ân.”

Mắt thấy Hứa Tư Đình vào cửa, Chu Mộ trốn ở trong chăn vẻ mặt đề phòng:“Ngươi ngươi ngươi muốn làm gì!”

“Ta mặc kệ.” Hứa Tư Đình ngồi xổm bên cạnh y:“Chúng ta thật không thể?”

“Không thể!” Chu Mộ gắt gao nắm chặt góc chăn:“Về phòng của ngươi đi!”

“Nhưng là chúng ta đã làm –”

“A a a a a!” Chu Mộ phát điên:“Không được nhắc lại chuyện này! Vừa rồi cái gì cũng không phát sinh cái gì cũng không phát sinh!!”

“Vậy nơi đó của ngươi có sao không?” Hứa Tư Đình vẫn thực lo lắng:“Bôi dược được không?”

“Ngươi ở đây thì cái gì cũng không được!” Chu Mộ gào rú.

Hứa Tư Đình nhìn y tạc mao, có chút bất đắc dĩ:”Rồi rồi rồi ta trở về phòng, ngươi đừng lộn xộn, từ từ nghỉ ngơi.”

Chu Mộ nhắm mắt lại, không nói lời nào, nghe được bước chân Hứa Tư Đình ra cửa mới lén lút mở to mắt, thân thể vẫn đau như trước, trong lòng lại không còn khó chịu như trước, chỉ là có điểm loạn có điểm xấu hổ có điểm ủy khuất, còn có điểm ngọt ngào.

Giữa trưa, thời điểm ăn cơm, Chu Mộ nhìn Hứa Tư Đình bưng khay đồ ăn tới thì ‘thổi râu trừng mắt’:“Họ Hứa ngươi không phải là không có tiền! Ngược đãi ta sao! Cái này là cái gì vậy!”

“Ta hỏi qua đại phu rồi, mấy ngày nay ngươi không có thể ăn nhiều.” Hứa Tư Đình tận tình giải thích:“Ta cố ý kêu phòng bếp nấu cháo, hương vị cũng không tệ, ngươi ăn thử xem sao.”

“Ngươi đi tìm đại phu?” Chu Mộ nghe vậy trừng lớn ánh mắt.

“Ta chưa nói là ngươi bị thương, chỉ đi hỏi mà thôi.” Hứa Tư Đình đút y ăn.

“Người bình thường nào lại khi không chạy tới hỏi cái chuyện này hả!!” Chu Mộ cảm thấy rốt cuộc không còn mặt mũi nào đi ra ngoài gặp người:“ Người dân toàn thành mấy ngày nay đều nói ta và ngươi cùng một chỗ! Hiện tại ngươi chạy tới hỏi cái này, ngốc tử mới có thể không biết!”

“Biết thì biết, dù sao chúng ta vốn cái gì cũng có làm.” Hứa Tư Đình buông bát cháo trong tay:“Cũng không phải chuyện thương thiên hại lí gì, vì cái gì phải sợ người khác biết?”

“Nhưng chúng ta đều là nam ……” Chu Mộ vẫn có chút canh cánh trong lòng.

“Vậy thì thế nào?” Hứa Tư Đình đem y ôm vào trong lòng:“Ta chính là thích ngươi, người ta muốn nói thì cho bọn họ nói đi, chúng ta vui vẻ là tốt rồi, có phải hay không?”

“Ta khi nào thì nói ta vui vẻ?!” Chu Mộ đẩy Hứa Tư Đình ra trừng hắn, nghĩ rằng ngươi đương nhiên vui vẻ, cái kia…… Ngươi áp ta mà!!

“Ta lần sau sẽ không thượng ngươi nữa.” Hứa Tư Đình cam đoan, thầm nghĩ mình có nên đi xem một ít sách hay không.

“Lần sau ngươi không có cơ hội đâu!” Chu Mộ nắm tay cắn răng:“Về sau ta đều phải ở trên!”

“Tùy ngươi.” Hứa Tư Đình hiện tại trong lòng toàn là nghĩ phải làm thế nào để Chu Mộ ngoan ngoãn ăn hết cháo, bởi vậy y nói cái gì hắn cũng đáp ứng.

“Thật sự?” Chu Mộ nghe vậy sáng mắt:“Là ngươi đáp ứng đó nha, đổi ý là con heo.”

“Ừ.” Hứa Tư Đình gật đầu:“Ngươi nếu ăn hết cháo uống hết dược, ta sẽ suy nghĩ về đề nghị của ngươi.”

Nói còn chưa nói xong, Chu Mộ liền đoạt lấy muỗng tự mình ăn, một bên ăn một bên ngô ngô:“Cái kia, ngươi đi giúp ta nấu dược đi!”

Hứa Tư Đình nhịn cười sờ sờ đầu y, xoay người ra cửa phòng, Tiểu Mộ thật đáng yêu, lúc ở trước mặt người khác thì tinh ranh như thế, ở trước mặt mình thì vĩnh viễn ngốc hề hề ngốc hồ hồ.

Trong phòng, Chu Mộ ngậm thìa híp mắt cười, cảm thấy tương lai xem ra rất tươi đẹp.