- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Kiếm Hiệp
- Lâm Lạc Tịch Chiếu
- Chương 20: Thương mang Tây Xuyên
Lâm Lạc Tịch Chiếu
Chương 20: Thương mang Tây Xuyên
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Hạo Phong liền mang theo Gia Luật Thanh xuống núi thuê phòng trọ ở khách điếm, Lãnh Tịch Chiếu vốn muốn khuyên hai người họ ở lâu một chút, cuối cùng vẫn là không thể mở miệng —– ngốc tử cũng có thể nhìn ra được, Lâm Hạo Phong đối với Thích Tử Ninh kia là thật tâm, cho dù chính mình ép buộc họ lưu lại, cũng chỉ khiến cho Tây Đằng Ly thương tổn lớn hơn mà thôi.
Giữa trưa, thời điểm ăn cơm, Lãnh Tịch Chiếu ngồi ở nhà ăn chờ Tây Đằng Ly, cảm thấy có chút nhàm chán, liền lôi kéo Hứa Tư Đình nói chuyện phím:“Lâm đại ca có kể với ngươi về cái người tên Thích Tử Ninh kia không? Trước kia cũng không có nghe huynh ấy nói qua, như thế nào đột nhiên lại ở cùng nhau?”
Hứa Tư Đình nhọn nhọn lông mi, trong lòng giãy giụa một chút, vẫn là quyết định thay Lâm Hạo Phong giữ bí mật này:“Ngô…… Đại khái là thời điểm Lâm đại ca ở trên giang hồ thì quen biết đi, ngươi cũng biết, hắn vẫn luôn là cái tính tình này, gió mưa thất thường.”
“Cũng đúng.” Lãnh Tịch Chiếu có chút đăm chiêu gật gật đầu:“Lúc trước huynh ấy thích sư phụ ta cũng là trong lần gặp đầu tiên đột nhiên xem trọng y!”
“Cùng với tốc độ trúng tiếng sét ái tình của ngươi với Tây Đằng Lâm đúng là không kém bao nhiêu ……” Hứa Tư Đình nhỏ giọng nói thầm.
Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày:“Ngươi nói cái gì?”
“Ách…… Chưa nói cái gì.” Hứa Tư Đình kiên định lắc đầu.
“Ngươi vừa mới rõ ràng nói là Tây Đằng Lâm cái gì mà!” Lãnh Tịch Chiếu không buông tha:“Lặp lại lần nữa!”
Hứa Tư Đình âm thầm kêu khổ, lỗ tai tiểu thiếu gia như thế nào lại tốt như vậy chứ?
“A Lâm lại chọc giận ngươi?” Tây Đằng Ly mới vừa đi đến ngoài cửa liền nghe thấy tiếng hai người đối thoại, vì thế cười mở miệng hỏi.
“Không phải.” Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu, giúp đỡ Tây Đằng Ly ngồi vào ghế:“Là Tư Đình hắn nói hưu nói vượn!”
Hứa Tư Đình âm thầm nhăn mặt, Tây Đằng Ly cười, thay Lãnh Tịch Chiếu gắp đồ ăn:“Mấy ngày nay công việc dưới núi cùng trong vương cung nhiều, A Lâm thật sự làm không xuể mới không thể lên núi gặp ngươi, ngươi đừng lo lắng.”
“Ta vì cái gì phải lo lắng?” Lãnh Tịch Chiếu mếu máo, cúi đầu ăn, nghĩ nghĩ lại ngẩng đầu nhìn Tây Đằng Ly, nói:“Qua mười ngày nữa chính là sinh thần của Tây Đằng vương, ngươi có muốn đi hay không? Khi đó chân của ngươi hẳn là sẽ không có chuyện gì lớn.”
Tây Đằng Ly cười cười, lắc đầu nói:“Không đi, mặc dù là ta chân tốt lên, cũng vẫn là hành động không tiện, đi chỉ làm cho A Lâm thêm phiền toái.”
“Ân? Tại sao lại phiền toái?” Lãnh Tịch Chiếu nghi hoặc nháy mắt mấy cái.
“Không có chuyện gì đâu.” Ý thức được chính mình nói lỡ, Tây Đằng Ly khoát tay.
Hứa Tư Đình nghe vậy nhọn mi, nhớ tới trước kia Hoàng Thượng có đoán qua rằng thọ yến của Tây Đằng vương năm nay tám chín phần mười là sẽ không yên ổn, lệnh cho mình cần phải một tấc cũng không rời Lãnh Tịch Chiếu, hiện tại nghe Tây Đằng Ly nói như vậy, sợ là thật sự là sẽ không thể thái bình.
“Đúng rồi Hứa hộ vệ, bằng hữu kia của ngươi đâu rồi?” Ăn đến một nửa, Tây Đằng Ly thuận miệng hỏi.
“Bằng hữu nào?” Hứa Tư Đình lời vừa ra khỏi miệng mới phản ứng lại:“Ngươi nói Chu Mộ? Đại khái đi theo Lâm đại ca xuống núi đi, hắn chính là cái loại công tử nhà giàu bất hảo, như thế nào lại là bằng hữu của ta chứ!!”
Đang ở phía sau núi luyện thương pháp, Chu Mộ đột nhiên cảm thấy cái mũi ngứa, nhịn không được liên tục đánh bốn năm cái hắt xì.
“Nhất định lại là cái tên họ Hứa kia ngầm mắng ta!” Chu Mộ miệng lầm bầm, vẻ mặt căm giận, cầm ngân thương tiếp tục khổ luyện, một chút cũng không quản ánh nắng mặt trời hôm nay gay gắt đến dọa người,
trước kia mới bắt đầu luyện võ, chính là khổ không nói nên lời, chọn luyện Nguyệt thương pháp tuy lợi hại nhưng ba chiêu cơ bản cũng đã rất khó nên trước kia y cũng lười tập, trong lòng không khỏi một trận bực bội, đều do cái tên họ Hứa kia, nếu không phải muốn đánh bại hắn, chính mình vì cái gì phải chịu khổ như vậy chứ!
Đại khái là do ánh nắng quá gay gắt cộng thêm trong lòng khó chịu, Chu Mộ càng luyện càng cảm thấy choáng đầu hoa mắt đầu, vì thế kéo thương ủ rũ ủ rũ trở về, vừa trở lại trong nhà thì thấy Hứa Tư Đình cùng Lãnh Tịch Chiếu vừa nói vừa cười cùng nhau đi tới.
“Di, ngươi như thế nào lại ở đây?” Hứa Tư Đình thoáng nhìn Chu Mộ, mặt nhăn nhíu mày:“Không đi theo Lâm đại ca xuống núi ở sao?”
“Cái gì?” Chu Mộ mờ mịt:“Ta như thế nào lại không biết, hắn khi nào thì đi?”
“Ân?” Hứa Tư Đình vui sướиɠ khi người gặp họa, nhìn Chu Mộ:“Buổi sáng mới vừa đi, hắn không nói cho ngươi a?” Trong lòng thầm nghĩ quả nhiên không chỉ có mình ta là cảm thấy ngươi rất phiền ……
Chu Mộ mắt trợn trắng, Lâm Hạo Phong đi rồi, chính mình cũng không còn lý do tiếp tục ở lại, vì thế quay đầu phóng đi như chạy trốn:“Ta đi tìm hắn.” Đi còn không tới hai bước, liền cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, trong miệng một trận ghê tởm, ngồi xổm xuống ho khan liên tục.
“Ngươi làm sao vậy?” Lãnh Tịch Chiếu nhanh chóng tiến lên thay y bắt mạch.
Hứa Tư Đình đầu tiên là mở to hai mắt, sau đó biểu tình trên mặt nháy mắt thiên biến vạn hóa, cuối cùng nhịn không được cười phun.
“Ngươi cười cái mao a!” Chu Mộ sắc mặt khó coi, hung tợn trừng Hứa Tư Đình.
Hứa Tư Đình vui vẻ:“Ngươi như vậy cùng với thời điểm đại tẩu ta mang thai không khác nhau lắm, nên sẽ không phải là có…. đi?”
Chu Mộ nghe vậy nghiến răng nghiến lợi, một phát đứng
lên phóng nắm đấm về phía Hứa Tư Đình, lại bị hắn thoải mái tránh thoát.
“Được rồi.” Lãnh Tịch Chiếu dở khóc dở cười túm trụ Hứa Tư Đình:“Ngươi chỉ toàn nói lung tung, nam nhân làm sao lại có thể có thai chứ, Chu Mộ là bị cảm nắng, uống thuốc rồi sẽ khỏi.”
Nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của Chu Mộ, Hứa Tư Đình thật vất vả nhịn cười, thần thủ vỗ vỗ của y:“ Muốn đánh nhau với ta cũng phải đợi ngươi hết bệnh đã, về phòng nghỉ ngơi đi, bất quá nói tới loại thiếu gia nhà giàu quen được chiều chuộng giống ngươi, bị bệnh mà không ai chăm sóc đúng là rất khó khăn.”
Chu Mộ nắm chặt tay, ta như bây giờ đều là do ngươi làm hại! Quân tử báo thù mười năm không muộn, trước hết ăn no ngủ kĩ để dưỡng bệnh đã rồi nói sau, vì thế hung hăng trừng Hứa Tư Đình một cái, chắp tay sau lưng trở về phòng.
“Ngươi giúp y đi bốc thuốc đi.” Lãnh Tịch Chiếu đẩy đẩy Hứa Tư Đình.
Hứa Tư Đình bất đắc dĩ thở dài, Chu Mộ người này thật ngây thơ, chính mình như thế nào lại đi trêu chọc tới y chứ! Tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn
đi ra cửa bốc thuốc, tâm nói thầm làm vậy là ta nể mặt Lâm Hạo Phong thôi.
Nhìn Hứa Tư Đình ra cửa, Lãnh Tịch Chiếu sờ sờ cái bụng nhỏ vì ăn no mà phình to, thở dài, lại ăn nhiều quá nữa rồi, Tư Đình cùng Tây Đằng Ly như thế nào lại thích gấp cho mình nhiều đồ ăn vậy chứ…… Ảo não xoa bóp cánh tay cùng khuôn mặt đã nhiều thêm một lớp mỡ trở nên mềm mại vô cùng, Lãnh Tịch Chiếu chậm rì rì đi bộ vòng quanh sân vườn để tiêu hoá……
“Tịch Chiếu!” Tây Đằng Lâm thật vất vả trốn việc chạy lên núi, vừa mới tiến vào cửa liền nhìn thấy Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt đau khổ vừa đi vừa than thở, vì thế chạy đến trước mặt y vỗ vỗ:“Làm sao vậy, không vui?”
“Không có.” Lãnh Tịch Chiếu cười tủm tỉm ngồi vào cái bàn đặt trong viện:“Ngươi hôm nay không có việc gì phải giải quyết sao?”
“Hôm nay không việc gì, nên ta tới xem ngươi cùng đại ca.” Tây Đằng Lâm để một cái hộp trên bàn, mở ra, một cỗ mùi hương lá sen thơm ngát nhất thời bay ra:“Đây là Cao lá sen đầu bếp trong vương cung vừa làm, ăn ngon lắm, ngươi nếm thử đi.”
“Ách……” Lãnh Tịch Chiếu thực buồn bực chính mình vừa rồi vì cái gì lại ăn nhiều như vậy, bất quá nhìn vẻ mặt chờ mong của Tây Đằng Lâm, vẫn là tiếp nhận một khối cao đưa vào miệng:“Ngô…… Ăn ngon lắm.”
“Vậy ăn nhiều vào!” Tây Đằng Lâm vui tươi hớn hở nhìn Lãnh Tịch Chiếu:“Vừa đúng lúc đem ngươi nuôi béo một chút,
nhìn ngươi vừa gầy lại nhỏ.”
Lãnh Tịch Chiếu khóe miệng giựt giựt, nghĩ rằng chính mình thế nào lại gầy chứ, thật sự là lúc này y ăn không ít nha, vì thế ngượng ngùng mở miệng:“Cái kia…… Ta có thể hay không giữ lại để sáng mai ăn không?”
“Đương nhiên.” Tây Đằng Lâm bị bộ dáng cẩn thận thăm dò của Lãnh Tịch Chiếu chọc cười:“Đúng rồi, ngươi nói Lâm Hạo Phong kia, khi nào thì có thể đến a?”
“Hắn đã tới, nhưng lại đi rồi.” Lãnh Tịch Chiếu bất đắc dĩ nháy mắt mấy cái:“Sáng nay mới vừa đi.”
“A?” Tây Đằng Lâm nhíu mày:“Có phải hay không hắn cùng đại ca của ta…… Phát sinh chuyện gì?”
“Cũng không có chuyện gì.” Lãnh Tịch Chiếu tận lực nói ngắn gọn:“Hai người bọn họ sáu bảy năm trước đã quen biết nhau, khoảng thời gian đó phát sinh nhiều chuyện tình, ba năm trước đây trong một lần ngoài ý muốn đã làm cho Tây Đằng Ly đại ca bị thương nặng, sau đó hai người liền chặt đứt liên hệ.”
“Nhưng là đại ca của ta không phải thích hắn sao?” Tây Đằng Lâm khó hiểu:“Như thế nào không lưu hắn ở lại nhiều ngày hơn?”
Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt:“Lâm đại ca là mang theo người trong lòng của huynh ấy cùng đến…… Tây Đằng Ly đại ca cũng không phải cái loại thích làm phiền ngươi khác, biết rõ chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, nên đã sớm buông tay, ngươi đừng đi phiền y, qua vài ngày tĩnh tâm, nghĩ thông suốt sẽ không còn chuyện gì nữa.” Trong lòng thầm nghĩ chuyện lần này cùng với chuyện ta thích ngươi lúc trước không phải là rất giống nhau sao……
Tây Đằng Lâm nghe vậy có chút xấu hổ, che dấu cười cười, nói lảng sang chuyện khác:“Cái kia, ngươi lúc này ở trên núi có tốt không?”
“Cũng không tệ a, mọi người đều rất chiếu cố ta.” Lãnh Tịch Chiếu gật đầu:“Chờ dự thọ yến của Tây Đằng vương xong, ta cũng muốn trở về kinh thành, dù sao tàn độc trên người Tây Đằng Ly đại ca đã không có việc gì nữa.”
“Nhanh như vậy đã muốn đi sao.” Tây Đằng Lâm trong lòng có điểm luyến tiếc.
“Ta là đến dự thọ yến, xong thọ yến đương nhiên sẽ trở về, ta thật ra rất nhớ Hoàng Thượng cùng Hạo Dương, còn có Tiểu Liên tỷ tỷ trong Tịch Chiếu cung, quản gia Trương thúc, đầu bếp A Nhạc, còn có Chu đại gia quét vườn…… Còn có tiểu cẩu nhi ta đang nuôi kia!” Lãnh Tịch Chiếu tận lực tìm lý do, thịnh kinh vương thành có người nhiều đối với mình tốt như vậy, đương nhiên mong nhanh nhanh có thể trở về!!
Tây Đằng Lâm khóe miệng giựt giựt, cười có chút miễn cưỡng:“Nếu vậy thì ngươi còn có mười ngày ở đây nữa thôi…… Cho nên tranh thủ ở Tây Xuyên hảo hảo chơi đùa đi! Nếu không ta dẫn ngươi đi xem Đại Mạc sa mạc? Cảnh trí cùng thịnh kinh hoàn toàn khác biệt.”
“Tốt.” Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, nghĩ rằng tốt xấu gì thì đây là lần đầu tiên mình thật sự thích một người như vậy, tuy rằng là thất tình, nhưng có thể lưu lại một kí ức tốt đẹp cũng không tồi, vì thế vỗ vỗ bột điểm tâm vướng trên quần áo rồi đứng lên, đi theo Tây Đằng Lâm ra khỏi cửa viện.
“Lên đây!” Tây Đằng Lâm xoay người lên ngựa, chìa tay hướng phía Lãnh Tịch Chiếu.
“Lại cưỡi nó sao?” Lãnh Tịch Chiếu trước kia bị Kim Yến Lưu dọa đến trong lòng có bóng ma, đứng ở trước kỵ mã do dự không chừng, con ngựa này cứ hễ chạy là thật điên cuồng!
“Đừng sợ, lần này không có việc gì.” Tây Đằng Lâm cổ vũ Lãnh Tịch Chiếu, vươn tay không chịu thu hồi.
Lãnh Tịch Chiếu khẽ cắn môi, vẫn là cầm lấy tay Tây Đằng Lâm, lại bị hắn một phen túm lên trên lưng ngựa.
“Tiểu ngốc tử, có muốn phi ngựa không?” Tây Đằng Lâm ghé vào lỗ tai y cười to.
“Không muốn!!!” Lãnh Tịch Chiếu hồn phi phách tán, nghĩ rằng Tây Đằng Lâm thật không có hảo tâm:“Để ta xuống đi!”
“Không còn kịp rồi!” Tây Đằng Lâm quay lại đầu ngựa, Lãnh Tịch Chiếu điên cuồng hối hận, lại cảm thấy tay trái Tây Đằng Lâm gắt gao ôm lấy thắt lưng của mình, ở bên tai mình thấp giọng nói:“Không cần sợ, không có việc gì.” Vừa dứt lời, chỉ thấy Tây Đằng Lâm vung lên cương ngựa, Kim Yến Lưu nhất thời như cuồng phong tia chớp, hướng phía chân núi mà phóng nhanh đi.
“A!” Lãnh Tịch Chiếu nhắm chặt mắt, lại phát hiện không có khủng bố giống như
lần trước, cánh tay Tây Đằng Lâm đem chính mình chặt chẽ ôm vào trong lòng hắn, chưa bao giờ Lãnh Tịch Chiếu lại cảm thấy an toàn cùng kiên định như vậy, vì thế chậm rãi mở mắt, bên cạnh vẫn là vách đá cùng khe núi, nhưng lại không hề sợ hãi, còn có thể cảm nhận được hương vị sạch sẽ ấm áp trên người Tây Đằng Lâm, ánh mặt trời vẫn chói chang trên đầu.
Hãn Nhai sơn vốn là ở ngoại ô, bởi vậy không đi quá lâu đã đến một biển cát mênh mông, Tây Đằng Lâm dừng ngựa, cúi đầu hỏi người trong lòng:“Đẹp không?”
Một vùng toàn cát cùng đá sỏi không hề có bóng dáng cỏ cây, phía xa xa ẩn ẩn chỉ có mấy ngọn cây khô héo, một mảnh hoang dã tĩnh lặng, trừ bỏ ngẫu nhiên có tiếng gió thổi qua, còn lại không còn thanh âm nào khác, mặt trời Tây Bắc ưu ái chiếu rọi khiến cho toàn bộ đại mạc đều nhiễm một tầng màu vàng rực rỡ huy hoàng, bất đồng với vùng sông nước Giang Nam tinh tế xinh đẹp tuyệt trần cùng thịnh kinh vương thành lộng lẫy phồn hoa, đối mặt với phong cảnh mang khí thế anh dũng bao la hùng vĩ có hơi khô khan nhưng vẫn không hề tục tằng trước mắt, Lãnh Tịch Chiếu lại cảm thấy bản thân tựa hồ cũng trở nên nhỏ bé cùng lạc lõng không ít.
Tây Đằng Lâm thấy bộ dáng ngây người của Lãnh Tịch Chiếu, lắc đầu cười cười, im lặng ôm lấy y ngồi ở trên lưng ngựa, cảnh sắc trước mắt này chính mình từ nhỏ đến lớn đã nhìn hai mươi mấy năm, nhưng vẫn nguyện cùng tiểu ngốc tử trong lòng này xem nhiều hơn nữa.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Kiếm Hiệp
- Lâm Lạc Tịch Chiếu
- Chương 20: Thương mang Tây Xuyên