Chương 8. Thành chủ đại mỹ nhân: Ta dưới váy cái gì cũng chưa xuyên.

Chương 8. Thành chủ đại mỹ nhân: Ta bên trong cái gì cũng chưa mặc

Trong khoang hạng nhất của phi cơ, chỗ ngồi vô cùng tư mật kín đáo, rất khó nhìn sang người bên cạnh nhưng nếu thanh âm lớn một chút, không thể tránh việc sẽ bị cách vách nghe thấy.

Lâm Giáo chú ý tới tiếng người rất nhỏ, hắn bắt lấy cổ tay của Thẩm Nhất Thành, đè thấp tiếng nói.

“Ngươi đứng lên, chúng ta nói chuyện.”

Trình độ phiền toái của Thẩm Nhất Thành vượt quá tưởng tượng, Lâm Giáo sợ hắn ở trước mặt công chúng làm ra việc mất lý trí.

Thẩm Nhất Thành khẽ nhếch đuôi mắt, tiếng cười khẽ ở trong không khí bậc lửa một mảnh lửa nóng.

“Không lừa ngươi.”

Hắn nửa quỳ ở bên người Lâm Giáo, cúi đầu có điều ý chỉ, đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ đũng quần của Lâm Giáo, lưu lại một vệt nước trên đó.

“Nó tiến vào ta, lưu lại tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙. Ta mới có thể...tìm được ngươi.”

Hắn tươi cười ái muội, nhẹ nhàng, thỏa mãn, ngữ khí bình tĩnh lại phảng phất nói một sự thật không quan trọng.

Cảm giác ướŧ áŧ thoải mái ngứa ngáy cách quần tây làm Lâm Giáo thiếu chút nữa từ ghế trên nhảy dựng lên. Hắn trực tiếp bưng kín miệng Thẩm Nhất Thành.

“Ta đều đã rửa sạch sẽ."

Hắn đã xác nhận thành ruột của Thẩm Nhất Thành không có tàn lưu tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới rời đi. Xem bộ dạng mặt mày hớn hở của Thẩm Nhất Thành, hẳn là vừa có thể xuống giường liền đuổi tới.

Thẩm Nhất Thành khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ bất mãn, hắn liếʍ láp lòng bàn tay ấm áp của Lâm Giáo, phảng phất như đang thân mật hôn môi.

“Ngươi có thể kiểm tra một chút.”

“Dùng nó cắm vào bên trong.”

Đầu lưỡi ướŧ áŧ linh hoạt của hắn quấn lấy lòng bàn tay Lâm Giáo mà dụ hoặc.

Lâm Giáo đầu ngón tay lập tức rơi vào khoang miệng ẩm ướt ấm áp của Thẩm Nhất Thành, môi răng dây dưa, liếʍ mυ"ŧ cùng phun ra nuốt vào.

Thẩm Nhất Thành hơi hơi thở dốc, ngực cọ vào đùi Lâm Giáo, hắn mỉm cười, đáy mắt viết mấy chữ "dục cầu bất mãn".

“Ngươi là sắc tình cuồng sao?”

Lâm Giáo “Ba” một tiếng rút về ngón tay, ngón tay thon dài oánh bạch thủy nhuận. Hắn không chút cẩu thả mở ra khăn giấy ướt, cẩn thận lau sạch sẽ.

Thẩm Nhất Thành nhìn Lâm Giáo hành động, hắn chưa đã thèm mà liếʍ liếʍ khóe môi, môi mỏng nhiễm một tầng hơi nước câu dẫn người hôn lên.

“Sắc tình cuồng?”

“Hoặc là ngươi bị thứ gì khống chế?”

Lâm Giáo đáy mắt hơi bực, hắn một phen nắm lấy Thẩm Nhất Thành đẩy hắn về phía sau.

“Cách xa ta một chút.”

Thẩm Nhất Thành trước kia cũng không phải như vậy. Hắn là cao ngạo thành chủ, đem mọi người đạp dưới chân. Lần đầu tiên gặp mặt, Thẩm Nhất Thành liền đối với Lâm Giáo nổi sát tâm, càng đối với váy đỏ trong tay hắn căm thù đến tận xương tuỷ.

Nhưng mà giờ phút này, Thẩm Nhất Thành ăn mặc màu đỏ chế phục, trong xương cốt có sẵn thanh lãnh cùng yêu diễm mâu thuẫn mà dung hợp, không có thời khắc nào là không phát ra hơi thở mê người.

“Ta không có.”

Thẩm Nhất Thành mềm như bông lui về phía sau, lại như kẹo cao su mà dính lên ôm lấy cổ hắn.

Hắn vén lên làn váy đỏ, ngồi ở trên đùi Lâm Giáo, hơi ngạnh hạ thể chống lên cơ bụng của người dưới thân, hắn ghé vào tai Lâm Giáo, hô hấp ướt nóng.

“Ta phía dưới cái gì đều không có mặc.”

Cách hơi mỏng quần tây, Lâm Giáo có thể cảm nhận được trên côn th*t là mềm mại cánh mông đang không biết sống chết mà kẹp nó cọ xát, chà đạp ra kɧoáı ©ảʍ.

Biếи ŧɦái! Lâm Giáo không thể không nhận ra, Thẩm Nhất Thành thật sự dùng thân thể câu dẫn hắn. Lâm Giáo tiến vào quá, biết Thẩm Nhất Thành hậu huyệt có bao nhiêu cực hạn mất hồn.

Lâm Giáo đáy mắt hơi bực, hắn hẳn là ở trên giường ác hơn một chút, thao đến Thẩm Nhất Thành không thể động đậy, có lẽ hắn sẽ không kiêu ngạo như vậy.

“Đủ rồi.”

Lâm Giáo lạnh mặt đẩy ra Thẩm Nhất Thành.

“Trở về làm ngươi thành chủ. Muốn tìm người nào mà không thể?"

Thẩm Nhất Thành trước ngực nút thắt cởi ra một viên, lộ ra một mảnh trắng nõn da thịt, oánh bạch như ngọc.

Hắn khuôn mặt âm trầm, dưới ngả ngớn đáy mắt là thật sâu chấp niệm.

“Ta chỉ cần ngươi. Lâm Giáo, rõ ràng ngươi cũng động tình.”

“Hiện tại, cho ta cái động là có thể thao.”

Lâm Giáo sắc mặt lạnh băng, hắn quần tây hơi hơi bành trướng, dươиɠ ѵậŧ còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, tìиɧ ɖu͙© bị khơi mào cùng hắn bình tĩnh thần sắc khác nhau như trời với đất.

“Phía trước là ta không đúng. Ngươi còn muốn để ta ở trên người của ngươi phát tiết du͙© vọиɠ, sau đó đi luôn?”

“Ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ rời đi ta.”

Thẩm Nhất Thành thở phì phò, đáy mắt là tức giận do bị xúc phạm. Hắn nhào lên cắn vào môi Lâm Giáo, huyết tinh ở hai người hơi thở quanh quẩn.

Hắn đáy mắt điên cuồng, không phải ôn nhu hôn môi, mà là giao triền chém gϊếŧ. Hắn mềm mại đầu lưỡi chui vào Lâm Giáo khoang miệng, không màng tất cả mà dây dưa với môi lưỡi của hắn, huyết tinh cùng ngọt nị cùng tồn tại. Thẩm Nhất Thành tứ chi cùng sử dụng, dính sát vào thân hình Lâm Giáo, cực hạn mà dán sát.

Trong không khí dần trở nên khô nóng, Lâm Giáo đặt một tay lên ngực của Thẩm Nhất Thành. Hắn xoay người đem Thẩm Nhất Thành chế phục ở trên ghế, ánh mắt thanh lãnh, chà lau vết máu dính trên môi mỏng.

“Ngươi điên rồi!”

Thẩm Nhất Thành cũng không phản kháng, thản nhiên cười to.

“Lâm Giáo, trên thế giới này chỉ có ta là yêu ngươi nhất. Ngươi không rời đi thân thể của ta, cũng không rời đi con người của ta.”

Hắn ánh mắt chắc chắn, nóng rực cùng thâm trầm tình yêu.

Lâm Giáo chống lên xương quai xanh của Thẩm Nhất Thành, nhìn kỹ khuôn mặt của hắn. Lâm Giáo chậm rãi nhíu mi.

“Ta không đáng để ngươi thích.”

Lâm Giáo tự nhận chính mình thực bình phàm, hắn vì hoàn thành nhiệm vụ để về nhà mà không từ thủ đoạn. Nhưng hắn sẽ không lừa gạt cảm tình của người khác, thậm chí không nghĩ tới giữa nam nhân cùng nam nhân cũng sẽ có khác thường cảm tình.

Thẩm Nhất Thành dây dưa đến thế giới này làm Lâm Giáo cảm thấy ngoài ý muốn lại khó hiểu. Hắn bỗng nhiên càng nghĩ càng thấy ớn.

“Thẩm Nhất Thành, ngươi rốt cuộc là làm cách nào tới thế giới của ta?”

Thẩm Nhất Thành lau huyết dính trên môi, bôi lên đuôi mắt thanh lãnh của Lâm Giáo, diễm lệ màu đỏ chớp mắt lướt qua kiều diễm. Hắn nhẹ nhàng mà cười.

“Thả ngươi đi, ta liền hối hận. Ta tới, ngươi rốt cuộc trốn không thoát.”

Phồn hoa đô thành, đã không có Lâm Giáo tồn tại, Thẩm Nhất Thành ngồi trên thành chủ chi vị lại đối mặt với vô tận cô độc cùng thanh lãnh.

Hắn không thời khắc nào không nghĩ đến chặt đứt Lâm Giáo sở hữu đường lui, dùng xích sắt đem nam nhân vĩnh viễn khóa ở bên người mình, thời thời khắc khắc nhìn hắn.

Một thanh âm kì quái dụ dỗ Thẩm Nhất Thành.

“Dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lâm Giáo tưới lên thân thể của ngươi, hắn sẽ vĩnh viễn yêu ngươi.”

Thẩm Nhất Thành động tâm, chỉ cần có thể gặp lại Lâm Giáo, dù hắn có phải hủy diệt toàn bộ thế giới cũng muốn được đến hắn.

Lâm Giáo không hiểu Thẩm Nhất Thành vì tìm được hắn phải trả giá những gì, nhưng Thẩm Nhất Thành đáy mắt cố chấp điên cuồng khiến hắn cả kinh.

End chương 8.

Năm nay mùa hè thật mát mẻ, các bạn có cảm thấy như vậy không?

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.