Chương 9

"Đáng tiếc hắn không làm vậy." Tả Oanh lùi về sau vài bước, ngồi lên trên bàn, đung đưa đôi chân trong không khí nhìn Chúc Na, "Nếu hung thủ làm như vậy thì rất dễ bị tìm thấy, các cô chỉ cần tìm một tên sát nhân biếи ŧɦái có mối hận sâu sắc với nữ sinh này là được rồi."

"Ừm...." Chúc Na đang nghĩ xem lời Tả Oanh nói có lý hay không, lúc này Tả Oanh cũng đang nhìn hồ sơ vụ án trong tay cô, nói nhỏ.

"Trong tay cô là hồ sơ liên quan tới vụ án sao?"

"A, đúng vậy."

"Trong đó có ảnh thi thể không?"

"Có, có, nhưng cũng giống như những gì tôi đã mô tả với cô thôi, toàn bộ thi thể bị cắt thành các phần nhỏ." Chúc Na vô thức sờ hồ sơ trên đùi.

"Có thể đưa tôi xem không?" Tả Oanh chỉ về phía ô cửa nơi thường chuyển đồ ăn, "Chuyển hồ sơ qua đó cho tôi."

"Này......"

Chúc Na lo lắng không biết Tả Oanh có giở trò gì không, nếu như Tả Oanh lấy hồ sơ mà không trả lại cô thì phiền rồi.

"Nhanh lên, khi tôi hết hứng thú thì tôi không thèm xem nữa đâu." Tả Oanh giục.

Do dự một lúc, Chúc Na vẫn lựa chọn tin tưởng Tả Oanh, cô đi tới ô cửa để đồ ăn đặt hồ sơ lên trên đó, nhẹ nhàng nâng khay thức ăn lên hồ sơ theo đó trượt vào bên trong.

Tả Oanh đi tới trước khay đồ ăn lấy hồ sơ ra, lúc này Chúc Na đã quay trở về ghế, khi nhìn thấy ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Tả Oanh lật hồ sơ, Chúc Na đột nhiên ngẩn người.

Tả Oanh dựa người vào tấm kính vắt chéo chân, nhìn Chúc Na ngồi ngay ngắn, nàng mỉm cười nháy mắt với Chúc Na, "Đợi một chút, tôi đang xem."



"Vâng, được."

Tả Oanh liếʍ ngón tay cái, lịch sự cười với Chúc Na, lại tiếp tục lật hồ sơ trong tay, đợi khi nàng xem tới những bức ảnh thi thể trong hồ sơ thì khẽ cau mày.

"Ồ, bé yêu, em có biết các phần cơ của thi thể được xếp như thế nào không?"

"Trong ảnh không có sao?"

"Có thì có nhưng đều là ảnh phóng to từng bộ phận, tôi muốn biết trong túi những phần cơ đó được sắp xếp như thế nào?"

Tả Oanh hỏi như thế làm Chúc Na ngây người, nhưng đây có khả năng là suy đoán trạng thái tâm lý của hung thủ, cô nói thật:

"Khi nhân viên vệ sinh đưa cái túi đen nộp cho cảnh sát, các các bộ phận của thi thể bên trong được sắp xếp khá ngay ngắn, giống như những miếng thịt cắt lát trong bữa trưa, xếp từng miếng từng miếng."

"Ồ." Tả Oanh nghe thế đưa tay sờ sờ cằm, "Nội tạng thì sao?"

"Nội tạng được đặt cạnh phần cơ."

"Có xương của người bị hại không?"

"Chỉ có đủ xương bàn tay và xương ngón tay, chúng đều được đặt ngay ngắn bên cạnh phần cơ, chung với nội tạng."

"Tố chất tâm lý của người này không tồi nha." Tả Oanh tán thưởng, "Có khả năng là sinh viên y."



"Nhưng theo những gì tôi biết thì đại học Hoàn Dương không có khoa y." Điều này Chúc Na trước đó cũng đã nghĩ qua, vì thế cô cũng đặc biệt điều tra ngành đào tạo của đại học Hoàn Dương.

"Không có sinh viên khoa y thì những kiến thức và kinh nghiệm tương tự cũng được, cô có tin hay không, trước mặt cô cũng có người có thể cắt thịt người sống không?"

"...Cô không giống loại người như vậy."

"Ồ?" Nghe đối phương trả lời vậy khiến Tả Oanh nheo mắt thích thú, nàng tao nhã giơ tay, đem hồ sơ đặt vào khay đồ ăn, sau đó dựa vào tấm kính, khoanh tay trước ngưc, nói:

"Vậy cô cảm thấy tôi giống loại người nào?"

"Dù sao cũng không giống loại người mà cô nói." Chúc Na thành thật nói ra suy nghĩ của mình, "Nếu như cô không phạm tội gϊếŧ hơn hai mươi người thì cô vẫn như cũ là một giảng viên tốt."

"Vậy, cô thấy tôi nghiêm túc vì cảnh sát các cô phá án nên mới nói vậy ư?" Tả Oanh nghịch nghịch tóc, nói: "Đây chính là định nghĩa về tốt xấu của cô?"

"Tôi thực sự cảm thấy bản chất cô không xấu......."

"Haha." Tả Oanh nghe thấy đối phương đánh giá như thế, đột nhiên nhớ tới ánh mắt của cô bé mấy ngày trước vẫn còn ôm hận muốn gϊếŧ chết mình.

"Bé ngoan, cô nói những lời này khiến tôi rất vui nha." Tả Oanh nghiêng đầu, đi về giường nằm xuống, cầm quyển sách chưa đọc xong lên.

"Trước khi có thêm một thi thể nữa xuất hiện, đi điều tra giảng viên của đại học Hoàn Dương đi, một số sinh viên có thành tích học tập xuất sắc cũng nên liệt vào danh sách đối tượng khả nghi."

Editor: Mặc

Beta: Bò Quon