Khi Viêm Thịnh đến quán bar, mọi người đã ở đấy đông đủ, Hà Dĩ Lãng cũng chễm chệ ngồi đấy để kể nể về cô vợ anh mới ly hôn, nói cô ta là người không có trái tim, đã ly hôn rồi còn đòi phân chia tài sản, cuối cùng anh ta không có kiếm được đồng nào sau hôn nhân, vậy nên cũng không được chia bất kì phần tài sản nào hết. Điều này đương nhiên khiến cho Viêm Thịnh mỉm cười hài lòng.
Cuộc nói chuyện của mấy người như vậy lại không ngờ lọt vào đôi tai của người đang ngồi bên bàn kế bên.
Viêm Thịnh nhìn thấy thái độ bất mãn của Hà Dĩ Thâm liền lên tiếng nói:
- Hà Dĩ Thâm, Lâm Hạ ấy, cô gái quyến rũ cậu, cô ấy có thai rồi. Cậu có tính chịu trách nhiệm không?
- Có thai, này Viêm Thịnh cậu nói cho hẳn hỏi nhé, cô ta tuyệt đối không thể có thai, hơn nữa nếu có đi chăng nữa cũng tuyệt đối không phải là con của mình?
- Cậu chắc chắn như vậy sao?
- Tôi chắc chắn.
- Cậu bị vô sinh sao mà chắc chắn như vậy?
- Người anh em, tôi kể cho các cậu nghe vậy, thật ra khi đó tôi làm gì đã được chạm vào cô ấy, sau khi đánh cô ấy ngất đi, tôi cũng đã tưởng mình được hời, ai ngờ khi vừa đưa tay chạm lên đôi quả đào đấy tôi liền bị đánh thật mạnh vào đầu, đến khi tôi tỉnh lại đã thấy cảnh sát quây bốn phía, cô ấy được một cô gái khác đưa đi rồi. Sau này khi ra tòa tôi không muốn ly hôn liền nói cô ấy quyến rũ tôi trước. Chẳng qua vẫn là phải ly hôn thôi.
Viêm Thịnh nghe được những lời Hà Dĩ Lãng nói liền muốn nhảy lên đấm cho anh ta một cái, nhưng một bóng người nhanh hơn đã tiến lên đánh cho anh ta vài cái lên khuôn mặt của hắn, người đàn ông lớn tiếng quát thật lớn.
- Tên khốn nạn, mày còn dám đánh ngất cô ấy xong dở trò đồϊ ҍạϊ sao, vậy mà còn đổi lỗi cho cô ấy rằng quyến rũ mày sao, cho mày nói bàn tay nào của mày chạm vào người cô ấy, không đúng chắc chắn phải là cả hai.
Tang Kiệt vừa đánh, vừa nói vừa hung hăng đập vỡ một chai bia bên cạnh, sau đó cắm thật mạnh vào mu bàn tay của người đàn ông phía dưới, sau đó đứng dậy, nhìn người đàn ông đau đớn dưới đất không quên bồi cho anh ta thêm một cú đá thật đau vào bụng. Sau đó bóng hình cao lớn của nhanh nhẹ nhàng biến mất sau cánh cửa.
Hà Dĩ Lãng chưa kịp ngồi lên liền có thêm một người nữa đến, Lâm Ngạn nhẹ nhàng nói với hắn ta chuyện này là do tập đoàn Tang thị làm, nếu có bất kì ý kiến gì có thể trực tiếp đệ đơn lên tòa, Tang thị sẽ tuyệt đối không trốn tránh mà sẽ hợp tác điều tra đến cùng.
Điều này khiến cho người đàn ông kia, muốn gào thét cũng không thể nói ra nửa lời trong miệng.
Khi này Viêm Thịnh cũng đứng dậy dời khỏi, khi anh đến bãi đỗ xe hai người đàn ông khi nãy tiến gần đến phía anh từ tốn chào hỏi.
- Xin chào tôi là Lâm Ngạn, là trợ lý của anh ấy, Tang Kiệt, tôi muốn xác nhận với anh một số thông tin.
- Thông tin gì?
- Anh nói cô Lâm Hạ có thai, chuyện đó là đúng hay sai?
- Là đúng, cô ấy mới đến chỗ tôi làm việc.
- Quan hệ giữa hai ngươi như nào mà có thể nhận một người phụ nữ mang thai đến làm việc.
- Cô ấy là bạn thân của vợ tôi.
- Vương Cảnh Chiêu.
- Đúng vậy.
- Vậy cảm ơn anh, sau này Tang Thị nhất định sẽ rất vui nếu được hợp tác với anh.
Viêm Thịnh nhìn người đàn ông kia dời đi chỉ có thể lắc đầu. Anh cũng đọc qua tin tức ấy, khi đó có người nói rằng chứng kiến được cảnh anh ta chấn vấn Lâm Hạ là một đĩ thoa chính hiệu, cắm sừng anh ta, hiện tại sau khi biết sự thật không biết anh ta sẽ suy nghĩ như nào.
Nhưng nếu Hà Dĩ Lãng kia nói anh ta chưa từng được chạm vào người Lâm Hạ, vậy không phải đứa trẻ đó là của người đàn ông kia sao. Viêm Thịnh ảo não trở về căn nhà ấm áp của mình liền nhìn thấy vợ mình đang đợi sẵn nơi phòng khách. Vương Cảnh Chiêu cũng ngỡ ngàng khi thấy anh trở về sớm như vậy, bình thường khi đi tụ tập với bạn anh sẽ về rất muộn, vì để mỗi lần anh có thể về sớm hơn Vương Cảnh Chiêu luôn lấy lý do em ngồi xem phim đợi anh đến ngủ quên, vậy nên lần này khi anh về sớm cô bất ngờ trong dây lát.
Sau khi anh ngồi xuống bên cạnh cô rồi, bỗng nhiên Viêm Thịnh nhẹ nhàng ôm cô lại vào lòng, sau đó thỏ thẻ cho cô biết chuyện đứa nhỏ của Lâm Hạ là của cô ấy và Tang Kiệt. Câu nói của anh vừa dứt cũng là lúc cô mở to mắt giật mình quay sang nhìn anh, đứa nhỏ của Tang Kiệt vậy không phải Lâm Hạ sẽ rất vui sao.
Niềm vui của Lâm Hạ không phải chỉ riêng cô ấy mà hiện tại đến Vương Cảnh Chiêu cũng muốn vui thay, có lẽ đây cũng là một nguồn sáng nhỏ nhoi cho cuộc tình kia không cần phải tan vỡ.
Mà Tang Kiệt sau khi dời khỏi quán bar liền nhanh chóng trở lại biệt thự của mình, anh vốn dĩ đã quên mất người giúp việc đã nói với anh, đã hơn một tuần rồi cô chủ không trở về nhà. Nhìn căn nhà lạnh lẽo không còn hơi ấm, Tang Kiệt không khỏi ngỡ ngàng, cô ấy vậy mà nói đi liền đi, không muốn ở trong căn nhà của hai người nữa. Thậm chí đến chỗ cổ phần ba anh đã cho cô cô cũng không nhận lại một chút. Lâm Hạ lạnh lùng như vậy, cô làm gì có chút kinh phí nào để mà duy trì cuộc sống chứ, một người phụ nữ vác một chiếc bụng bầu đi làm, quả nhiên là vât vả, vậy nhưng cô ấy lại nghiễm nhiên trả lại anh tất cả không giữ lại cho mình chút gì.
Về chuyện đứa bé kia, có lẽ trước khi anh cùng cô hờn dỗi đã có thể có rồi, nhưng anh vậy mà không hề một chút nào biết được hai người đã có con. Một sinh linh bé bỏng tồn tại trong thế giới của hai người mà vốn cả hai người đều không hề biết. Tang Kiệt biết có lẽ cô rất thích đứa trẻ này, cô yêu anh như vậy đương nhiên đều sẽ thích.
Nhưng bất chợt chính lại lại khựng lại với suy nghĩ của mình, cô yêu anh như vậy, đó là chuyện của năm năm về trước hoặc một tháng về trước rồi, hiện tại cô liệu có còn yêu anh nữa không?