Bước ra khỏi cổng bệnh viện, Lâm Hạ nhìn dòng xe cô tấp lập kéo dài nối đuôi nhau cũng giống như tâm trí cô lúc này, rối loạn mà inh ỏi. Vết thương ở đầu cô không nặng, nhưng thời gian qua cô uống thuốc quá nhiều lần, các bác sỹ đều khuyên nhủ cô không nên giữ lại đứa bé, bởi vì chuyện này quả thực không ai có thể đoán trước được những di chứng mà đứa bé sẽ phải gặp phải khi sinh ra.
Nhưng có như nào đi chăng nữa, cô cũng cần phải giữ lại bình tĩnh cho chính mình, đứa bé mới được ba tuần tuổi, quả thật quá nhỏ bé để đưa ra kết luận, cô đành phải đợi thêm hai tháng nữa, khi đó đứa trẻ được mười tuần tuổi, tất cả mọi thứ sẽ được phán đoán rõ ràng hơn, nhưng chắc chắn nếu khi đó mới tiến hành phẫu thuật giải sản thì chắc chắn một điều người mẹ sẽ gặp nguy hiểm.
Lâm Hạ chấp nhận, biết đâu đến khi đó, bác sỹ mỉm cười nói với cô, đứa bé của cô phát triển hoàn toàn khỏe mạnh, vậy đó sẽ là nguồn sống duy nhất của cô rồi.
Bây giờ cô vẫn còn việc khác phải làm nữa, cô không thẻ vì việc này mà mông lung ở đây được.
Lâm Hạ đưa tay ra vẫy lấy một chiếc taxi bên đường đến thẳng trụ sở Tang thị, khi đến đó cco đến gặp luật sư Triệu, nhờ ông ấy thảo một bản chuyển nhượng cố phần sang cho Tang Kiệt. Đó vốn là của nhà họ Tang, cũng nên trả lại nhà họ rồi.
Khi Lâm Hạ cùng luật sư Triệu đến tầng cao nhất của tòa nhà, Lâm Ngạn liền nhẹ nhàng đến nói với họ Tang Kiệt đang có cuộc họp, nhưng thực chất Tang Kiệt vốn là không muốn gặp lại Lâm Hạ nữa, huống hồ lần này cô đến còn tự tin đến độ dẫn theo cả luật sư vậy không phải rõ ràng thái độ muốn nói với anh rằng cô sẽ kiện anh ra tòa để tranh chấp tài sản sao.
Cho đến khi hết buổi sáng, đầu Lâm Hạ bắt đầu hiện lên những cơn đau râm ran, cô quyết định không đợi anh nữa. Người muốn gặp có lẽ đã ra gặp rồi, nhưng thời gian lâu như vậy cũng không hề ra gặp, vậy thì có lẽ là do cô quá đề cao bản thân mình rồi.
Cô nhẹ nhàng quay sang trao đổi với Luật sư Triệu, vì vốn dĩ phần văn kiện này chỉ cần Tang Kiệt kí vào liền có hiệu lực, sau này cũng không cần cô cầm đến để trao cho anh. Vậy nên cô không cần chờ nữa.
Lâm Hạ đến chỗ của Lâm Ngạn nhẹ nhàng nói với anh chuyện cô đến để chuyển nhượng phần cổ phần của Tang lão, nhưng anh ấy không muốn gặp cô, vậy nên cô không chờ nữa. Cho đến hiện tại thì quan hệ giữa hai người họ chính thức từ người thương sẽ hóa thánh những người không hề quen biết nhau, không còn lưu luyến bịn rịn sau này gặp lại. Vậy nên không cần tránh mặt nhau cho đến sau này đâu.
Lòng cô đã quyết chẳng có thể cạn khô như dầu đèn nữa rồi.
Sau khi xong việc trở về lại căn phòng trọ của mình, Lâm Hạ nhanh chóng đặt những tờ báo cô mới mua được ở ven đường ra xem những thông tin tuyển dụng tuyển nhân viên trên những tờ báo đó, chắt lọc những công ty có khả năng phù hợp với mình, sau đó nhanh chóng ổn định lại cảm xúc của mình. Cô đã trả lại toàn bộ tài sản của mình cho Tang Kiệt, hiện tại cô cũng chẳng có thể giàu có hơn bất kì người ăn xin nào. Nếu không nhanh chóng tìm được công việc vừa ý, có lẽ, đến chỗ ở cô cũng sẽ sớm bị đuổi đi khỏi đây thôi.
Sau hai tuần lỗ lực cuối cùng cô cũng có thể tìm được một công việc cho riêng mình, đặc biệt nhờ sự giúp đỡ của Viêm Thịnh cô nhanh chóng có thể trở thành nhân viên của phòng xuất nhập khẩu tại Viêm thị. Thậm chí vẫn được đóng bảo hiểm lao động khi đang mang thai.
Nhớ lại buổi phỏng vấn ngày hôm đó, đến bản thân Lâm Hạ cũng không thể ngờ tới được người đứng ra phỏng vấn mình lại chính là Vương Cảnh Chiêu. Cô ấy khi trước cũng nghe qua được chuyện của Lâm Hạ do Lộ Phỉ Phỉ kể ra, ba người đều là bạn cùng chung đại học, cùng ở một phòng kí túc, cùng đi học, cùng đi chơi không nơi nào thấy bóng dáng lẻ bóng của ba người. Khi đó Vương Cảnh Chiêu luôn miệng cảm thán, Lâm Hạ là người tốt nhất trong số ba người họ, dáng dấp khuôn mặt xinh đẹp nhất, lực học cũng tốt nhất, tính cách có đôi chút tùy tiện nhưng lại rất hào sảng cùng bạn bè, vậy nên ai cũng nghĩ say này cô ấy sẽ là người thành đạt nhất trong số ba người bọn họ.
Nhưng có lẽ câu nói hồng nhan bạc phận ứng lên người Lâm Hạ rồi, cố ấy yêu đã mù quáng đến vậy rồi, sao có thể hạnh phúc, sao có thể sáng suốt trong quyết định của mình cơ chứ.
Lần này quả thật là bạn bè gặp gỡ giúp đỡ lẫn nhau, nhưng thật tình Vương Cảnh Chiêu cũng lo lắng không thôi trong lòng. Tin tức khi đó cô cũng đọc được, người ta nói Lâm Hạ là do quyến rũ đàn ông có vợ nên đã bị chính thất xử lý, nhưng chuyện không hề đơn giản vì người đàn ông đó là Hà Dĩ Lãng.
Vài ngày sau khi tin tức anh ta bị vợ bắt gặp nɠɵạı ŧìиɧ thì cũng phải ly hôn với gia đình người vợ. Vương Cảnh Chiêu không tin vào những lời Hà Dĩ Lãng nói, bởi trước đây hắn đã có ý định không tốt với Lâm Hạ rồi, chính điều này càng khiến Vương Cảnh Chiêu mỗi khi nhìn thấy Lâm Hạ liền trở lên thương xót hơn bất kì người nào khác. Cậu ấy quả thực chịu khổ rồi.
Bữa cơm chiều hôm ấy Vương Cảnh Chiêu đem chuyện cô lăn tăn trong lòng ra nói cùng Viêm Thịnh, trong lòng anh cũng dấy lên một tia nghi ngờ, bởi vốn dĩ anh học cùng Hà Dĩ Lãng nhiều năm đương nhiên hiểu rõ con người cậu ta không phải loại tốt đẹp gì. Nhưng tự dưng lại có thể đem chuyện mình bị Lâm Hạ câu dẫn ra để làm vỏ bọc cho mình càng làm anh cảm thấy không muốn làm bạn với loại người như vậy nữa.
Sau bữa tối, Viêm Thịnh nhận được điện thoại của mấy người bạn hồi đại học gọi đi uống rượu, những người này vợ anh đều đã gặp qua, vậy nên Vương Cảnh Chiêu nở nụ cười hiền dịu nhẹ nhàng gật đầu ám hiệu cho chồng biết rằng cô đồng ý để anh đi, trước khi đi chỉ dặn thêm một câu nói nếu uống nhiều quá thì gọi cô đến đón, sau đó anh hôn nhẹ lên trán vợ rồi chấm chìa khóa ô tô rời đi ra khỏi nhà.