Sau khi giả thần giả quỷ, nàng ta đã khiến An lão phu nhân mê tín cũng phải chăm sóc yêu thương cực kỳ.Từ đó, An Linh Lung từng trải đời bốn mươi lăm năm bắt đầu chèn ép đứa em gái nhỏ hơn một tuổi là An Lâm Lang.
Nàng ta càng trải đời nhiều càng trở nên ngoan ngoãn hơn, thông minh hơn, được người ta yêu mến nhiều hơn, thay thế An Lâm Lang ở kiếp trước, trở thành viên ngọc quý được mọi người ở kiếp này nâng niu trong lòng bàn tay.
Hơn thế nữa vào năm mười ba mười bốn tuổi, nàng ta đã lợi dụng An Lâm Lang để cùng đến Lâm gia ở, giành làm quen với nam chính trước.Xét về dung mạo, hai người tương xứng nhau.
An Linh Lung xinh đẹp như đào lý, An Lâm Lang đẹp tựa đóa bạch liên.
Xét về tính tình, có thể nói An Lâm Lang người bị chèn ép ở kiếp này rất lu mờ ảm đạm.
Tuy An Linh Lung là thứ nữ nhưng tính tình ngay thẳng thuần lương, không kiêu không vội, có danh tiếng tốt đẹp.
So sánh hai người với nhau, ngay cả người nhà Lâm gia cũng thích An Linh Lung hơn, huống hồ gì là nam chính Lộ Gia Di chứ?Có thể mường tượng ra kết cục.An Lâm Lang ghen ghét vì An Linh Lung được Lộ Gia Di để mắt đến nên bỏ thuốc hại người ta.
Sau khi biểu ca Lâm gia người được An Linh Lung phát hiện, hắn ta đã đuổi nàng ra khỏi Lâm gia trong cơn giận dữ.
Bị đuổi đi ngoài ý muốn ở Giang Nam, rồi bất hạnh bị người què bắt cóc.Một đường đi về phía Tây, nàng bị bán vào kỹ viện nào đó ở Tây Bắc, trở thành kỹ nữ thấp hèn.Kịch bản tiểu thuyết sang đến đoạn giữa, An Linh Lung dựa vào phẩm hạnh xuất chúng của mình, cuối cùng cũng được trưởng bối Lộ gia tán thành, tháng tư năm sau sẽ tổ chức đại hôn với Lộ Gia Di.
Còn An Lâm Lang thì vất vả đến tận đây.Bởi vì được nuông chiều từ bé, cộng thêm sức khỏe yếu ớt nên chưa đến ba năm nàng đã bị khách làng chơi gần vùng biên giới chơi đùa giày vò đủ kiểu cho đến chết.
Sau khi tin tức lan đến kinh thành, An lão thái thái đau khổ bệnh không dậy nổi, chưa đến nửa năm đã qua đời.
Trước linh đường của cụ bà nữ chính còn khóc thút thít với phu quân của mình là nam chính rằng: Người ác ắt gặp quả báo, số phận của An Lâm Lang thật đáng thương.Vào giờ phút này, có người sột soạt xốc tấm vải chắn gió lên, ánh sáng rọi vào l*иg sắt, hắn ta mở ra để bắt đầu mua bán.“Một lượng bạc!”Người bán thịt họ Trương bên cạnh l*иg sắt liếc mắt nhìn trúng An Lâm Lang: “Một lượng bạc, Vương mặt rỗ, ta lấy người này.”“Hai lượng!” Tiếng nói vang lên, một con lợn rừng đập xuống mặt đất.
Không chỉ có một người nhìn trúng An Lâm Lang: “Ông đây cũng nhìn trúng người này! Con lợn rừng đã lột da này bán ít nhất cũng được hai lượng.
Ta nghèo chỉ mổ heo nên không có cầm tiền, ông đây muốn mua!”Có người tranh giành, đương nhiên người nọ lại tăng nhiều tiền hơn: “Hai lượng ba!”Lại có một người trong đám đông nói.Hắn ta vừa nói vừa nhìn hai người kia: “Ông đây nhìn thấy người trước!”“Hai lượng bốn không thể nhiều hơn nữa!”“Hai lượng năm!”Ồn ào nhốn nhao, bầu không khí được hâm nóng hừng hực.
Vương mặt rỗ cười đến mức mắt nhăn lại.
Hắn ta là người địa phương ở trấn Võ Nguyên, làm ăn buôn bán thất đức, vốn không được ưa gì trong cái trấn này.
Nhưng từ khi mạo hiểm ra ngoài bắt các nữ tử miền Nam cho mấy nam nhân lưu manh trên trấn, hắn ta dần có uy vọng hơn.
Vào những lúc thế này, việc mọi người tranh giành khiến hắn ta cảm thấy cực kỳ sung sướиɠ..