Chương 3: Quân Hộ

Dương Hề nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra, đã đè xuống thống khổ đáy mắt.

Công công nuôi lớn nàng như nữ nhi ruột, ở trên người công công, nàng thấy được bóng dáng của phụ thân, ở chung nhiều năm như vậy, công công giống như phụ thân ruột.

Vân Nhã cực kỳ sợ, rất sợ đại nương tử có sơ xuất gì, "Nương tử."

Thanh âm Dương Hề tràn đầy bi thương: "Chúng ta qua đó."

Dương Hề còn chưa đi tới chủ viện, trong viện đã truyền ra từng hồi tiếng khóc, tiến vào chủ viện, cẩn thận phân biệt thanh âm, đều là người nàng để ý nhất.

Trong tiếng khóc của bà bà mang theo tiếng gào thét, tiểu thúc và tiểu muội nức nở ra sợ hãi trong lòng, tiếng khóc lớn nhất chính là trưởng tử của nàng, tên là Chu Tử Hằng, trong phòng, duy chỉ không có tiếng khóc của tướng công Chu Ngọc.

Hạ nhân chủ viện không tiếng động nức nở, Dương Hề không thèm để ý bao nhiêu chân tình, nàng bước chân vội vàng vào trong phòng.

Trong phòng ngủ, công phụ Chu Hoài thân mặc huyết y nằm ở trên giường, mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi, như trong trí nhớ giống nhau như đúc, triều đình quy định, quan viên tự sát là trọng tội, như trí nhớ trước đó, công phụ lần nữa cố ý chọc giận hoàng thượng, chỉ vì tìm cái chết.

Dương Hề chảy nước mắt xuống hai má, nàng vì sao không sớm trở về, ông trời vì sao không đối với nàng tốt hơn chút? Cho dù sớm trở về một ngày cũng tốt!

Nàng không muốn lại một lần nữa đối mặt với công phụ qua đời, thẳng tắp quỳ xuống, thanh âm bi thiết, "Phụ thân."

Chu Hoài đã là nỏ mạnh hết đà, nhìn thấy con dâu mình nuôi lớn, chịu đựng đau đớn trấn an, "Đừng sợ phụ thân không có việc gì."

Dương Hề nước mắt mơ hồ tầm mắt, công phụ như trong trí nhớ lừa nàng, "Phụ thân."

Trong giọng nói nồng đậm không cam lòng, nàng không cam lòng, sớm trở về một ngày cũng tốt!

Trong lòng Chu Ngọc phát run, hắn quá hiểu rõ thê tử, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn rõ ràng thê tử có cơ hội giống hắn.

Chu Ngọc cầm tay thê tử, hắn hiểu thê tử không cam lòng, hắn làm sao lại cam tâm, "Ta vẫn luôn ở đây."

Trái tim Dương Hề đập thình thịch, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt tướng công, cũng bao hàm ánh mắt không cam lòng, chỉ có trải qua mới có thể có ánh mắt như thế, nước mắt của nàng càng chảy dữ dội hơn.

Bọn họ làm bạn lớn lên, lẫn nhau giống như một người, nàng hiểu được ý tứ tướng công truyền đạt, bọn họ được ông trời yêu thích có được kỳ ngộ giống nhau, nàng không phải lẻ loi một mình sống lại.

Chu Ngọc nắm chặt tay thê tử, quay đầu nhìn về phía phụ thân, trái tim hắn như bị lăng trì, thanh âm run rẩy, "Phụ thân, nhi tử không cứu được người."

Đáy mắt Chu Hoài sáng lên rất nhiều, "Ngươi đã làm rất tốt, phụ thân trốn không thoát."

Hắn ở triều đình chìm nổi nhiều năm, hắn rõ ràng quá nhiều người muốn mạng của hắn, đối thủ một mất một còn chỉ là nhìn chuẩn cơ hội, hắn trước kia cảm thấy nhi tử mới vừa vào con đường làm quan quá non nớt, hôm nay nhi tử biểu hiện rất tốt, hắn chết cũng có thể yên tâm.

Dương Hề nghe hiểu, Chu Ngọc nhất định đã làm gì đó, chỉ là vẫn không thể cứu mạng phụ thân.

Chu Ngọc rốt cục khóc rống lên thành tiếng, "Nhi tử vô dụng, mhi tử hận!"

Hận người tốt sống không lâu, hận tiểu nhân đắc thế, hận hôn quân đương đạo, hận vì sao không trở về sớm một ngày, từng chữ khóc máu, hận ý ngập trời.

Dương Hề cũng khóc thành tiếng theo, loại không cam lòng này quá tra tấn người.

Chu Hoài dùng ánh mắt nặng nề nhìn về phía nhi tử, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, "Các ngươi đều đi ra ngoài, ta cùng Ngọc Nhi nói vài câu."

Dương Hề quỳ không nhúc nhích, trong trí nhớ nàng nghe lời rời đi, lúc này đây nàng muốn ở lại.

Chu Ngọc cũng không buông tay ra, sau khi Chu Hoài nhìn thấy, ý bảo thê tử dẫn theo tiểu nhi tử cùng khuê nữ đi ra ngoài.

Phòng ngủ yên tĩnh, Chu Hoài mới mở miệng, "Con chờ sau khi trở về nguyên quán, Ngọc Nhi nhớ kỹ không thể lỗ mãng báo thù."

Dương Hề nghe vậy trong lòng nặng nề, công phụ bị tiểu nhân tính kế, kẻ thù lòng dạ ác độc muốn đánh Chu gia vào quân hộ.

Khi vương triều thành lập, triều đình vì bảo đảm binh nguyên, đối với quân hộ cực kì hà khắc, một khi vào quân hộ, rất nhiều quyền lực sẽ bị tước đoạt.

Lúc trước thiết lập chế độ quân hộ có lợi có hại, nhưng hoàng quyền luân phiên không hoàn thiện hệ thống quân hộ, theo hoàng quyền thay đổi, dưới bóng tối ẩn tàng quá nhiều dơ bẩn, dần dần quan viên quản lý quân hộ bắt đầu ức hϊếp quân hộ, đương nhiên có chút châu quân hộ rất may mắn, nhưng theo triều đình hủ bại, quan viên quản lý quân hộ và phủ nha địa phương cấu kết càng ngày càng to gan, ức hϊếp lớn hơn công bằng.

Dương Hề nhớ rõ vài vụ án lớn liên quan đến quân hộ, nhưng liên tục cấm đoán không ngừng, trong quân hộ có thể xuất đầu đã ít lại càng ít, điều này cũng tạo thành, địa vị quân hộ càng ngày càng thấp, gia đình quân hộ cực kì thê thảm, nam tử đến tuổi sẽ phải đi lính, cha chết con thay cưới vợ chẳng lẽ không nói, quân hộ không thể sửa hộ tịch, trừ phi Hoàng Thượng và Binh bộ Thượng thư thay đổi.

Dân chúng bình thường làm thế nào mà gặp Binh bộ Thượng thư, lại càng không cần phải nói Hoàng Thượng, nếu như không có đại xá, ý nghĩa quân hộ đời đời là quân hộ.

Đương nhiên quân hộ thê thảm không có nghĩa là binh lực không mạnh, cho dù triều đình ngu ngốc đến tận đây, binh lực triều đình vẫn rất có thể đánh.

Dương Hề càng khổ sở, những thứ này đều là nghe công phụ nói tới.

Chu gia một khi vào địa phương phân phối quân hộ, cho dù vương triều diệt, Chu gia vẫn sẽ bị quản hạt, loạn thế khởi quần hùng tranh bá, quân hộ chính là binh nguyên, vận khí tốt gặp được người thưởng thức, vận khí không tốt có thể tưởng tượng tương lai có bao nhiêu thê thảm.

Chu gia vào quân hộ, cừu nhân sẽ an bài Chu gia tới nơi tốt sao? Đương nhiên sẽ không, hận không thể tra tấn chết tất cả mọi người Chu gia!

Đầu ngón tay Dương Hề nắm chặt lòng bàn tay, công phụ lấy mạng đọ sức, tính toán để Chu gia tránh thoát vào quân hộ, nhưng kẻ thù vẫn không buông tha bọn họ, trong trí nhớ của nàng, nàng và tướng công cùng nhau táng thân trong biển lửa.

Chu Hoài dặn dò hậu sự, thấy con dâu lớn bị ma chướng, giọng nói tràn đầy lo lắng, "Ngọc Nhi, chăm sóc tốt vợ con."

Dương Hề nghe công phụ nói, giật mình hoàn hồn, khàn khàn nói, "Phụ thân, chúng con sẽ khỏe, Chu gia chúng ta cũng sẽ bình bình an."

Chu Ngọc nghẹn ngào nói tiếp, "Phụ thân, tiếc nuối trong lòng cha con sẽ hoàn thành.”

Chu Hoài nở nụ cười, "Được, được.”

Sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại!