“Hiện tại chỉ có chừng này, nếu không đủ, lần sau ta sẽ mang thêm đến.”
“Được rồi.” Tiêu Nghênh Xuân cũng dứt khoát, sau khi xem qua liền đồng ý.
Cả hai bên đều ăn ý không nói về giá cả.
Tiêu Nghênh Xuân là vì không rõ giá thị trường, còn Phó Thần An là vì biết sự quý giá của thuốc trị thương trong thời chiến.
Thuốc trị thương trong thời chiến chính là từng mạng sống, chỉ cần có thể kiếm được thuốc trị thương, dù đắt đến đâu cũng đáng.
Lúc đầu, Tiêu Nghênh Xuân muốn mua từng chai cồn y tế.
Nhưng một đội quân mười nghìn người đánh trận, cần chuẩn bị bao nhiêu cồn y tế?
Sau khi hỏi vài hiệu thuốc, người ta đã thay đổi giọng điệu khi hỏi Tiêu Nghênh Xuân: “Cô muốn mua nhiều cồn như vậy để làm gì? Nếu cô làm điều phi pháp thì không được đâu!”
Thứ này không chỉ có thể khử trùng mà còn có thể đốt lửa.
Tiêu Nghênh Xuân: “…”
Thôi bỏ đi, rượu nào mà không phải làm từ cồn?
Tiêu Nghênh Xuân gọi điện cho bác Ngô của một tiệm rượu gần đó.
Bác Ngô đã nấu rượu ở thôn Thành Trung hơn hai mươi năm, vì hương vị ngon, không pha tạp chất, giá cả lại rẻ, nên luôn có nhiều khách hàng cũ.
Nghe Tiêu Nghênh Xuân nói muốn mua rượu mạnh nhất, ông vui mừng khôn xiết: “Đây là rượu hai lần chưng cất, có sáu mươi độ. Mười lăm tệ một cân, nếu cháu mua nhiều, tôi sẽ tính cho cháu mười tệ.”
Vì nồng độ quá cao nên không bán được nhiều, đã để gần một năm rồi.
“Được, chính là loại này.” Tiêu Nghênh Xuân đồng ý ngay.
Bác Ngô hỏi cô muốn bao nhiêu, Tiêu Nghênh Xuân hỏi lại còn bao nhiêu.
Bác Ngô hít một hơi thật sâu.
Cuối cùng, ông dùng xe ba bánh chở ba trăm cân rượu hai lần chưng cất đến cửa hàng của Tiêu Nghênh Xuân rồi lấy đi ba nghìn tệ.
Giải quyết xong vấn đề cồn, Tiêu Nghênh Xuân lại mua bột cầm máu Vân Nam Bạch Dược, bình xịt, miếng dán vết thương không cần khâu…
Đúng rồi, cũng cần có thuốc hạ sốt và kháng viêm.
Viên nén Ibuprofen, một lọ một trăm viên, trước tiên mua một trăm lọ.
Viên nén penicillin V potassium, chọn loại rẻ nhất, mua một trăm hộp.
Còn có băng cá nhân, gel rửa tay khô…
Sau khi mua xong tất cả, Tiêu Nghênh Xuân xem qua, tổng cộng chi phí khoảng 50 ngàn.
Cứ tạm thời như vậy đi.
Vừa mới đặt hàng trên Meituan* xong, một xe hàng khác của chú Lượng đã đến.
*Meituan là một nền tảng mua sắm của Trung Quốc dành cho các sản phẩm tiêu dùng và dịch vụ bán lẻ được tìm thấy tại địa phương, bao gồm giải trí, ăn uống, giao hàng, du lịch và các dịch vụ khác. Công ty có trụ sở tại Bắc Kinh và được thành lập vào năm 2010 bởi Wang Xing
Nhìn thấy kho hàng trước đó còn chất đầy hàng hóa mà bây giờ lại trống rỗng, chú Lượng rất ngạc nhiên: “Nhóc con Xuân, cháu đã giao hết hàng trước đó rồi sao?”
Tiêu Nghênh Xuân vui vẻ gật đầu: “Vâng, đối phương đã trả tiền, cháu cho họ chở đi rồi.”
Chú Lượng suy nghĩ một chút, rồi nói thẳng: “Chúng ta có quan hệ nhiều năm như vậy, nếu không cháu cứ để chú giúp cháu giao hàng qua đó, cháu cũng không cần phải chuyển hàng thêm một lần nữa.”
“Cháu yên tâm, những điều không nên nói, chú sẽ không nói thêm một lời nào.”
Lời này của chú Lượng là để thể hiện rằng ông sẽ không phá đám, cũng sẽ không qua mặt Tiêu Nghênh Xuân để giành khách hàng.
Tiêu Nghênh Xuân mỉm cười từ chối: “Chú Lượng, cháu tin tưởng chú, cháu biết chú là muốn tốt cho cháu, muốn giúp cháu bớt việc.”
“Nhưng khách hàng này khá kén chọn, nhất định phải đích thân đến lấy, chú không cần phải lo lắng.”
Chú Lượng lại nghĩ rằng Tiêu Nghênh Xuân vẫn không tin tưởng mình, ngẫm lại cũng đúng.
Đối với một cửa hàng nhỏ, một giao dịch vài trăm ngàn tệ là doanh số cả năm, làm sao có thể để người khác tham gia vào được?
Cô gái nhỏ cẩn thận như vậy là đúng.
Chú Lượng tự thuyết phục bản thân, nhanh chóng dỡ hàng, thanh toán, rồi rời đi.
Trước khi đi, chú Lượng lại một lần nữa nhắc đến chuyện Cát Xuân Ngọc nợ tiền hàng.
“Chú đã nói với mấy chủ cửa hàng sỉ đó rồi, họ nói tối nay sẽ đến tìm cháu để thương lượng, xem nên giải quyết như thế nào, nếu không cháu hãy chuẩn bị trước đi?”
Đây là vì sợ đối phương không đòi được tiền sẽ gây chuyện.
Tiêu Nghênh Xuân mỉm cười gật đầu: “Cháu biết rồi chú Lượng. Cháu sẽ chuẩn bị.”
Sau khi chú Lượng rời đi, thuốc mua trên Meituan cũng đã đến, có rất nhiều thùng lớn nhỏ.
Tiêu Nghênh Xuân lần lượt nhận lấy, đặt vào trong kho.
Cửa trước đóng lại, cửa sau mở ra: Siêu thị Thời Không lại khai trương.
Lúc trời nhá nhem tối, Phó Thần An lại bước vào cửa hàng của Tiêu Nghênh Xuân.
Tiêu Nghênh Xuân vừa nhìn thấy anh, mắt liền sáng lên: “Anh đến rồi à?”
Phó Thần An “ừ” một tiếng, sải bước đến quầy hàng.
Trên người anh có mùi máu tanh nồng nặc, áo giáp và vạt áo đều dính vết máu đỏ sẫm, trên mặt dường như đã cố tình lau sạch, nhưng tóc tai lại rối bù.
Trong lòng Tiêu Nghênh Xuân lộp bộp: “Đã khai chiến rồi sao?”
Phó Thần An lại “ừ” một tiếng, nhưng mắt lại bắt đầu nhìn xung quanh.
Tiêu Nghênh Xuân vội vàng mở thùng thuốc ra: “Đây là thuốc tôi mua cho anh, có thể hơi khác với thuốc các anh dùng…”
Tiêu Nghênh Xuân lấy một hộp thuốc đưa cho Phó Thần An: “Anh có nhận ra chữ trên này không?”
Phó Thần An nhìn một chút, rồi lắc đầu.
Tiêu Nghênh Xuân gật đầu: “Tôi đoán là anh không nhận ra. Tôi cũng không biết viết chữ của các anh, vậy thế này đi, tôi đọc cho anh nghe, anh tự viết rồi dán lên đó mang về dùng, được không?”
Phó Thần An nhìn Tiêu Nghênh Xuân thật sâu: “Đa tạ.”
Tiêu Nghênh Xuân lấy ra một xấp nhãn dán dùng để viết giá ở cửa hàng tiện lợi, đọc đơn giản cách sử dụng và triệu chứng tương ứng trên đó.
Phó Thần An cầm bút nước viết lên trên…
Lúc đầu, cầm bút này viết chữ còn cảm thấy không quen, nhưng một lúc sau… thật tuyệt!
Phó Thần An viết rất nhanh, viết xong một tờ, liền dán lên một túi nhựa cùng loại, nhanh chóng dán xong.
Tiêu Nghênh Xuân lại chỉ vào mười mấy thùng nhựa đó: “Bên trong là rượu mạnh anh muốn, anh có muốn nếm thử không?”
Ánh mắt Phó Thần An khẽ động: “Không cần.”
Đêm nay phải tấn công thành, nghiêm cấm uống rượu.
"Vậy được, anh cứ mang tất cả đi." Tiêu Nghênh Xuân phất tay, tỏ ý đã dặn dò xong.
Phó Thần An nhìn sâu vào mắt cô: "Nếu hiệu quả tốt, sau này ta sẽ còn tìm ngươi."
Tiêu Nghênh Xuân cười rạng rỡ: "Không vấn đề gì. Anh chỉ cần làm theo hướng dẫn trên đó, chắc chắn sẽ có hiệu quả..."
Năm mươi ngàn tệ tiền thuốc và rượu trắng, trong nháy mắt bán được mười thỏi vàng.
Tính theo một thỏi vàng tám trăm nghìn, cũng có hơn một triệu, nếu cộng thêm trước đó nữa... đây là giàu to rồi!
Phó Thần An nhanh chóng dùng xe đẩy nhỏ vận chuyển tất cả đồ đi, trước khi đi nói ngày mai anh còn quay lại.
Đợi cửa sau yên tĩnh trở lại, Tiêu Nghênh Xuân vội vàng lên lầu, nhét thỏi vàng vào két sắt, rồi mở cửa trước.
Chú Lượng đã nói, tối nay sẽ có người đến tìm cô để thương lượng về khoản nợ của Cát Xuân Ngọc.
Trời đã tối, vừa mở cửa đã cảm thấy nóng hầm hập.
Cách đó không xa có một chiếc xe ba bánh bán dưa hấu đang rao hàng bằng loa, Tiêu Nghênh Xuân lớn tiếng gọi: "Ông chủ, cho tôi hai quả dưa lớn nhất và ngọt nhất..."
"Tiểu Nghênh Xuân, cửa hàng của cháu đóng cửa suốt ngày, cháu làm ăn gì vậy?"
Ông lão hàng xóm Triệu đang phe phẩy chiếc quạt mo đi ngang qua cửa, cười trêu chọc Tiêu Nghênh Xuân.
Tiêu Nghênh Xuân vội vàng gọi ông lại: "Ông Triệu, mau lại đây, mau lại đây, cháu mới mua hai quả dưa hấu lớn, vừa hay ông giúp cháu nếm thử xem mùi vị thế nào..."
Ông Triệu bị gọi lại, còn chưa kịp ngồi xuống, đã được nhét vào tay một miếng dưa hấu đỏ au, không khỏi cười híp mắt: "Ôi chao, Tiểu Nghênh Xuân càng ngày càng hiểu chuyện rồi..."
Ông Triệu ngồi xuống, những người hàng xóm thường trò chuyện với ông cũng lần lượt đến chào hỏi.
Tiểu Nghênh Xuân vội vàng mang ghế nhựa ra, mời mọi người vừa ăn dưa hấu vừa trò chuyện, nhưng mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía đầu thôn...