Tòa cao ốc cũ nát trùm mền nơi nơi đều là mùi kỳ lạ và hôi thối, như là các loại chất thải hỗn hợp với rác rưởi lên men thành mùi. Tuy nhiên, lúc này Hàng Tư Đồng không có tâm trí để suy xét rằng mình đang ở trong một môi trường dơ bẩn như vậy.
Hàng Tư Đồng trốn ở góc phòng, cách đó không xa là cửa sổ sát đất của tòa cao ốc chưa hoàn thiện, không có lan can, chỉ cần sơ suất một chút là có thể ngã xuống.
Bên cạnh cô là Nguyễn Mộng Mộng, người bị cô bắt cóc, vẫn chưa tỉnh táo.
Trước khi bắt cóc, Hàng Tư Đồng đã phân vân liệu có nên làm như vậy hay không, nhưng Nguyễn Mộng Mộng quá đáng ghét, khiến cô tức giận đến mức ra tay ngay lập tức, nhét khăn vào miệng Mộng Mộng.
Nếu chỉ dừng lại ở đó, Hàng Tư Đồng sẽ không chật vật như thế này —— cô mới phát hiện ra rằng đây là một cái bẫy, cô đã bị lợi dụng. Kẻ lừa cô đã dùng cái giá rẻ nhất để loại bỏ hai cái gai trong mắt.
Nguyễn Mộng Mộng mới bị Hàng Tư Đồng mang đi chưa bao lâu thì đã bị vị hôn phu của cô phát hiện và đuổi theo không bỏ. Hàng Tư Đồng không dám đi đến nơi đã chuẩn bị sẵn để tránh né, vì sợ rằng nơi đó đã bị tiết lộ, chờ ở đó là vô số cảnh sát và bảo vệ.
Hiện tại, cô không dám tin tưởng ai.
Hoảng loạn không chọn đường mà chạy trốn đến khu dân cư bỏ hoang, Hàng Tư Đồng không cẩn thận làm Nguyễn Mộng Mộng ngã bị thương nhiều chỗ, máu vẫn luôn chảy, như là để lại dấu vết cho người truy đuổi.
Hàng Tư Đồng nhìn những vết máu và biết rằng tình hình đã xấu đi, không dám chạy quá xa, chỉ có thể lau khô máu và trốn gần đó.
Khu vực xung quanh rất yên tĩnh, dù sao cũng là một khu dân cư bỏ hoang, nguyên bản cư dân ở đây đã dần dần rời đi, không muốn sống cùng phế tích. Dần dà, vào buổi tối, chỉ còn lại muỗi, chuột và kiến hoạt động.
Những người đó chưa đuổi tới, Hàng Tư Đồng mở điện thoại, điện thoại của cô là mới, bên trong chỉ có một liên hệ duy nhất, hai người vẫn luôn liên lạc bằng tin nhắn. Hiện tại giao diện cuối cùng vẫn là tin nhắn mấy giờ trước Hàng Tư Đồng gửi: “Thành công”.
“Thành công” ý là cô đã thành công bắt cóc Nguyễn Mộng Mộng, người mà cô luôn cho rằng ngu ngốc, lừa ra không chút khó khăn.
Nhưng, người đáng ra tiếp ứng cô và đưa tiền, không có hồi âm, đối phương như đã chết lặng im.
Hàng Tư Đồng tắt màn hình điện thoại, dựa vào tường, rất lâu không thể bình tĩnh, cô rốt cuộc làm sao đến tình trạng này?
Muốn nói hối hận, cô không hối hận; muốn nói sai ở đâu, cô không cảm thấy mình sai.
Có lẽ do số phận, số không tốt, làm gì cũng không thành. Cô không giống Nguyễn Mộng Mộng, vận may tốt đến mức bị bắt cóc mà máu vẫn có thể chảy, giúp vị hôn phu và cảnh sát tìm ra dấu vết. Điều này giống như tình tiết phim Mary Sue mà cô xem khi còn nhỏ.
Xung quanh không có chút ánh sáng, nơi này quá hẻo lánh, không xa là triền núi, ngăn cách với thành phố phồn hoa và ánh đèn. Phảng phất như hai thế giới khác biệt.
Hàng Tư Đồng trong bóng tối chờ đợi hồi lâu, ôm chút hy vọng cuối cùng, gọi số điện thoại duy nhất.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện không liên lạc được…”
Để không bị phát hiện, Hàng Tư Đồng lập tức ngắt điện thoại. Góc này lại trở về tĩnh lặng và tối tăm. Một lát sau, cô nghiến răng cười khẽ: “Tiện nhân…”
Hàng Tư Đồng không định ngồi chờ chết, cô cắn môi, nghĩ làm gì thì làm cho xong. Dù nguyên nhân của chuyện này là gì, mục đích cuối cùng của cô là đòi tiền, chỉ cần có tiền, ai đưa cũng được.
Nghĩ vậy, Hàng Tư Đồng tỉnh lại, nắm lấy Nguyễn Mộng Mộng, khiêng cô tiếp tục lên lầu. Chỉ cần có Nguyễn Mộng Mộng, cô có thể uy hϊếp được nhiều người, dù sao cuối cùng thất bại, Nguyễn Mộng Mộng cũng sẽ tha thứ vì cô ấy rất đơn thuần và thiện lương.
Tòa cao ốc trùm mền dù cũ nát vẫn có mười lăm tầng, Hàng Tư Đồng ban đầu trốn ở tầng bảy, nhưng thấy không thuận lợi để uy hϊếp người, cô quyết định lên cao hơn.
Tầng bảy tám ngã xuống, nếu có thiết bị cứu hộ, chỉ bị thương chứ không chết. Hơn nữa có thang máy, nếu đảm bảo sự tồn tại của Nguyễn Mộng Mộng, những người đó chưa chắc đã thỏa hiệp. Hàng Tư Đồng hiểu rõ một điều —— trong mắt những kẻ quyền quý, mạng người không đáng giá.
Hàng Tư Đồng không dám đánh cược vị hôn phu của Nguyễn Mộng Mộng có thật sự yêu cô ta hay không, cô nghĩ đối mặt uy hϊếp ở tầng bảy tám, hắn có thể sẽ đưa tiền. Nhưng nếu đến tầng 15, chỉ cần không muốn Nguyễn Mộng Mộng chết, hắn phải thỏa hiệp.
Cõng một người lớn lên tầng 15 không phải dễ dàng, Hàng Tư Đồng mới đến tầng 13 thì cảnh sát đã đến, vây quanh cao ốc trùm mền.