Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lâm Giang Tiên

Quyển 1 - Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi tối, để chúc mừng Phong cùng Tinh Nhi trở về, bọn họ mở một cái yến tiệc nhỏ chỉ có người trong nhà tham gia, được mời đến không thể chối cãi chính là long phượng thai cùng Diệu Ngạn. Diệu Ngạn bởi vì tuổi không còn nhỏ, từ năm trước đã bắt đầu trụ lại thường xuyên ở hoàng thành, đương nhiên làm như thế mục đích cuối cùng vẫn là vì Tiểu Tứ. Tễ Thấm Dao cùng Tễ Vận Thục cũng đã tới tuổi lập gia thất, nhất là Vận Thục gần đây liên tục nhận được hôn thư cầu thân, hai người vì việc này mà phiền lòng không ngớt. Nghe nói Phong mang hài tử trở về, ba người chính là cực kì phấn khích mà tiến cung cùng nhau chúc mừng!

“A… Hảo khả ái!” Vận Thục tại trên mặt Tinh Nhi nhéo một cái, “Phong a! Hắn với ngươi quả thực từ một khuôn đi ra nha!”

“Ha hả ha hả… Nhã ca ca, ngươi khi nào mới sinh ra một hảo cục cưng như thế a?” Diệu Ngạn đúng kiểu “Miệng chó không nhả được ngà voi” mà chọc ghẹo!

“Khái khái…” Tấn Nhã đỏ mặt ho nhẹ vài tiếng, “Chờ ta chuẩn bị tư tưởng thêm đã!”

Thấm Dao đi tới bên cạnh Hồng Lẫm nhẹ giọng hỏi: “Lẫm ca ca, đã gần bốn năm rồi, ngươi dự định xử lý Cũng Ưu thế nào?”

“Cũng Ưu không phải vẫn hảo hảo ở trong cung sao? Xử lý thế nào nữa?” Hồng Lẫm giả ngu.

“Không nên khinh thường nha, năm ngoái Kỳ Viêm đã biết chính mình bị lừa! Dựa vào cá tính của y sao có khả năng dễ dàng buông tha như vậy? ” Đây chính là điều Thấm Dao đang lo lắng “Đến lúc đó y nhất định một lần nữa lợi dụng Cũng Ưu!”

Hồng Lẫm nhìn về phía đám người đang vây lấy tiểu oa nhi, miệng lộ ra nét cười mà nói: “Nói chung “binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm” (*)!

Chẳng lẽ còn sợ y sao?!”

“…” Thấm Dao nghe hắn nói như thế, nhất thời cũng an tâm không ít, “Nói cũng đúng!”

Bỗng nhiên Hồng Lẫm nhìn Thấm Dao, cười gian hỏi: “Bất quá Thấm Dao a… Ta phát hiện ngươi giống như rất quan tâm Cũng Ưu a?”

“…” Thấm Dao cự tuyệt trả lời câu hỏi thiếu nghiêm túc này của thái tử!

Phong thấy Tinh Nhi nhanh như vậy có thể được mọi người chấp nhận, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra quyết định khi đó rất chính xác!

“Phong, có thể hay không cùng ta ra ngoài một chút?” Thần thấp giọng nói bên tai Phong.

“Ân!” Phong gật đầu đáp ứng.

Thế là hai người len lén chuồn ra khỏi yến hội, đi tới một gốc cây đại thụ nơi trước đây khi còn bé thường hay chơi đùa…

“Ngươi trở về, chúng ta còn chưa có hảo hảo nói chuyện nhiều nha!” Thần ngẩn đầu nhìn ánh trăng trên trời.

Phong đứng ở phía sau Thần, ngay tại chỗ ngồi xuống, “Sau này còn nhiều cơ hội, không cần gấp!”

“Ân…” Thần có chút xấu hổ, “Nhi tử của ngươi rất khả ái… Cùng ngươi rất giống nhau…” Trời ạ… Y nói câu này được vài lần rồi!

“Ha hả…” đã hiểu rõ tính cách của Thần, Phong nở nụ cười, như gió mát mùa xuân thổi qua làm xao động nội tâm Thần…”Nhị ca! Bốn năm không gặp, ngươi thế nào lại giống như ngốc đi vậy!”

Nhị ca? Thần nhíu mày, “Hay cứ gọi là Thần đi… Ta nghe không quen!!”

“Không nên! Ta phạm phải sai lầm vài chục năm mới có người đến ngăn cản a!” Phong cảm thán nói, “Ngươi thích nàng cũng đã bốn năm rồi …”

“A…” Thần ngồi xuống bên cạnh Phong, “Phong, bốn năm trước ngươi cứ như vậy mà đi… Ngay cả báo trước một tiếng cũng không có…”

“Ân, ta muốn gặp một người, cho nên…” Phong hướng y giải thích.

“Ta rất nhớ ngươi a…” Thần bất chấp tất cả, nhà tới ôm chặt lấy Phong, “Ta thực sự rất nhớ ngươi… Phong, bốn năm trước thực sự rất xin lỗi… Ta không phải cố ý!”

Phong bị y ôm đến hoảng sợ, vốn muốn đẩy y ra, nhưng có lẽ là tư tâm quấy phá, hắn thả lỏng cho y ôm, “Chuyện bốn năm trước đã qua… Nhị ca không có sai không cần xin lỗi!”

“Ta thực sự không muốn làm ngươi bị thương… Đẩy ngươi xuống dưới là bởi vì Nhã ca ca hắn…” Thần càng ôm càng chặt.

“Ta biết…” Phong nhắm mắt lại, cảm thụ hương vị khó quên trên người Thần, “Làm như vậy là chính xác! Hoàn hảo khi đó ngươi đẩy ta xuống, chúng ta mới không có gây nên một cái sai lầm to!”

Nếu ngày đó, bọn họ thực sự hôn môi, kết cục liệu sẽ ra sao?

“Đó là sai lầm nhỏ sao …” Thần tựa hồ vừa là nghi vấn, vừa là khẳng định.

Phong hít một hơi thật sâu, thoát khỏi vòng tay Thần, “Ngươi kéo ta ra ngoài sẽ không phải là chỉ muốn cùng ta nói những lời này đấy chứ?”

“Cái kia, có chuyện ta nghĩ nhất định phải chính mình nói cho ngươi!”

“Chuyện gì?”

“Cha cùng ba ba đi du ngoạn, đại ca đã viết tín gọi người đưa đi, phỏng chừng tiếp qua mấy ngày nữa sẽ trở về!” Thần không biết nên làm sao mở miệng.

Phong nghĩ y tựa hồ có chuyện gì khó nói, “Những … này ta đều biết rồi… Xảy ra chuyện gì?”

Thần định tâm lại, thở hắt ra, hết thảy đem sự tình nói ra, “Kỳ thực ta vốn định chờ ba ba cùng cha trở về, sẽ tuyển một ngày tốt đem Phượng Nhi cưới vào cửa! Cho nên…”

“…” Thần muốn thành hôn? Tuy rằng sớm biết rằng sẽ có ngày này, thế nhưng…

“Phong? Phong? Không có việc gì chứ?” Thần thấy hắn hình như đang thất thần, “Nếu như ngươi không muốn, vậy…”

“Không có!” Phong cúi đầu phủ nhận, “Ta không có không hy vọng các ngươi thành thân…”

“Thế nhưng vừa rồi Phượng Nhi nàng…” Nàng đối với Phong hình như có một địch ý khác thường, thường ngày nàng không phải là người có thể nói ra những lời như vậy.

“Vừa rồi lời nàng nói chính là sự thực, ta không có gì! Thật đấy!” Phong kiên quyết xua tay, “Ngươi xem, ta ngay cả nhi tử đều có rồi, ngươi thành thân cũng là việc nên làm!”

Thần cả người ngẩn ra, “Đúng vậy… Ngươi ngay cả nhi tử đều có … Vậy quá khứ

tất cả đã đều không còn ý nghĩa…”

Phong ngừng tay, đứng dưới tàng cây, ngẩng mặt trông lên tán cây đại thụ, “Thần, ông trời cho chúng ta cùng được sinh ra, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau lớn lên… Thế nhưng cũng không có khả năng cho chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ! Ngươi nói có đúng hay không hắn đang đùa giỡn với chúng ta?”

“Hiểu được chắc chắn sẽ có mất mát, nhưng e rằng vẫn phải tuân theo…” Thần cũng có chút sầu não.

“Đúng vậy… Bất luận thế nào, con người không ai toàn vẹn!” Phong vuốt nhẹ thân cây, bỗng nhiên mò phải cái gì đó,tâm tình hắn trở nên có chút kích động, “Bất quá Thần, chúng ta chí ít còn có thể làm huynh đệ tốt cả đời, có đúng hay không?”

“…” Thần hơi bị sửng sốt, “Đúng vậy… Chúng ta sẽ làm huynh đệ tốt cả đời!”

“Vậy…” Phong hướng y vươn tay, “Vậy, bắt ta nào! Ca ca!”

“… A!” Thần cầm lấy tay Phong, “Làm hảo huynh đệ!”

Sau đó, Thần kêu mệt rồi rời khỏi, để lại Phong một người ở lại. Phong tới bên gốc cây đại thụ, cái cây chứng kiến toàn bộ hai người bọn họ từ nhỏ đến khi lớn lên, thân cây đến nay vẫn còn lưu trứ cái ấn ký thuở ấy…

“Phong, ngươi cùng cha giống hệt nga!” Tiểu Thần ba tuổi sang sảng cười nói.

Tiểu Phong cũng chừng ấy tuổi, cho y một ánh mắt khinh bỉ, “Thần kinh, ngươi cùng ba ba cũng khác nhau chỗ nào!”

“Ha ha ha… Đa tạ khích lệ!” Tiểu Thần da mặt dày đã đến một trình độ nhất định, “Như vậy ba ba thú cha, ta tương lai cũng thú ngươi a!”

Tiểu Phong mặc kệ y, “Ngươi muốn thú ta thế nào?”

“Tám người khiêng kiệu, cưới hỏi đàng hoàng!” Tiểu Thần tự tin tràn đầy nói.

“Có bệnh! Chúng ta ở cùng một chỗ, ăn ngủ cùng một chỗ, ngươi dùng kiệu định đem ta khiêng đi nơi nào?” Tiểu Phong lắc đầu, chịu không nổi sự thông minh của y!

“… Đúng nga!” Tiểu Thần đúng là rất nghiêm túc xem xét lại vấn đề, “Bất thường nha! Chúng ta cùng nhau ăn cùng nhau ngủ, thật giống ba ba cùng cha, như vậy chúng ta không phải cũng đã thành thân sao?” Một hài tử ba tuổi đối với hôn nhân cũng chỉ có chút ấn tượng mơ hồ mà thôi…

“Đại khái thế!” Tiểu Phong đi tới dưới tàng cây.

“Ha ha ha ha, thì ra là thế!” Tiểu Thần cười to, “Chúng ta sao hiện tại mới chú ý tới chứ… Như vậy chúng ta có đúng hay không nên chúc mừng?”

“Chúc mừng thế nào?” Tiểu Phong không hiểu.

“Như vậy!” Tiểu Thần từ trên mặt đất cầm lấy một khối đá bén nhọn, đi tới thân cây khắc lên một cái gì đó…

Tiểu Phong đi tới, “Ngươi đang làm cái gì?”

“Ba ba không phải nói sao, nếu dưới tán cây viết tên hai người lên… thì có thể vĩnh viễn cùng một chỗ nha!” Tiểu Thần vừa lúc khắc xong nét chữ cuối cùng, “Được rồi, hoàn thành!”

“Ngươi quả thật đã khắc rồi!” Tiểu Phong sờ sờ ấn ký, “Bất quá chữ này thật xấu xí!”

“Uy… Phong, không nên nói như thế chứ!”

“Ha hả… Đó là sự thực!!”

“Phong…”

Chính là âm thanh con trẻ, ưu sầu tư vị cũng không biết…

___________

Chú thích:

(*) “binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm”: Binh lên thì tướng đánh, nước lên thì dụng đất chặn. Ý chỉ mặc kệ đối phương sử dụng thủ đoạn nào, luôn luôn sẽ có phương pháp đối phó tương ứng.
« Chương TrướcChương Tiếp »