Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lâm Giang Tiên

Quyển 1 - Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ô ô ô... Cha...” Tinh Nhi ngồi ở trong lòng Tiểu Tứ không ngừng khóc.

Sau khi Thần cùng Phong rớt xuống vực, bọn họ mấy người lập tức hồi cung, Lâm Duẫn Phượng vẻ mặt vẫn còn kinh hoàng cũng được đưa trở về phủ, Hồng Lẫm điều động một đội nhân mã theo đường khác xuống đáy vực, kiểm tra sống chết của song bào thai.

Tấn Nhã, Diệu Ngạn cùng Cũng Ưu đều ở một bên khuyên bảo: “Tinh Nhi, đừng khóc, đại bá phái người đi tìm bọn họ rồi! Rất nhanh sẽ tìm được thôi...”

“Nhưng... Nhưng mà...” Tinh Nhi khóc nức nở, rơi xuống từ vách núi cao như vậy, chỉ sợ không chết cũng...

“Cha ngươi sẽ không có việc gì nga!” Tiểu Tứ vỗ vỗ lưng Tinh Nhi mà khẳng định.

“Tiểu thúc... Ngươi làm sao biết?” Tinh Nhi nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

Ba người xung quanh cũng nghi hoặc nhìn hắn, chỉ nghe Tiểu Tứ giải thích rất mơ hồ: “Nhị ca cũng xuống phía dưới a!”

“Ân?” Nghe không có hiểu a.

“Nhị ca nếu ở đó... Tam ca tuyệt đối không có việc gì...” Tiểu Tứ hướng ra cửa sổ, “Bởi vì dù có mất mạng, nhị ca cũng sẽ không để tam ca bị bất kỳ thương tổn nào...”

── Dưới vách núi ──

Thương thế của Thần không nặng, nhưng bởi vì chỉ có dùng y phục của Phong để băng bó sơ qua, cũng không có phương pháp trị liệu cùng thượng dược thích hợp, cho nên đến khi mặt trời lặn, y cả người nóng lên, bắt đầu sốt cao...

“Thần...” Phong thấy thế vừa yêu thương vừa nóng ruột.

Hắn đem áo khoác ngoài của chính mình xé thành nhiều khối, một ít dùng để chà lau, một ít để băng bó vết thương! Còn lại thì đem tẩm nước lạnh đắp lên trán Thần.

Thần phát sốt, mắt hoa đầu choáng, hai gò má đỏ bừng, cả người khô nóng bất an, trở mình liên tục, duy nhất không đổi chính là y vẫn nắm chặt lấy tay Phong, không chịu buông ra, “Phong... Nóng quá...”

“Không việc gì... Ra được mồ hôi là tốt rồi...” Phong lau lau mồ hôi trên trán y, thỉnh thoảng lại kiểm tra thân nhiệt của Thần, thế nhưng không chút dấu hiệu giảm sốt nào.

“Phong...” Thần mở mắt, lại dáo dác nhìn quanh tìm kiếm gương mặt Phong.

Phong vẫn như cũ lau mồ hôi, không có lưu ý đến ánh nhìn của y, “Xảy ra chuyện gì? Khó chịu sao?”

“Đều không phải...” Thần nắm chặt tay hắn, “Nóng quá... Hảo giống như một lần trước đây...”

“Trước đây ngươi cũng phát sốt qua...” Phong lại vì y thay đổi một khối vải khác trên trán.

“Không phải...” Thần trí Thần có điểm mơ hồ, nhưng tình huống như vậy lại làm y nhớ lại cái đêm đã chôn sâu trong tâm trí đó...”Chính là cái đêm đó... Cái đêm ngươi ly khai...”

“!” Phong giật mình, y biết rõ đêm đó chính mình đã làm ra chuyện hoang đường sao?

Thần trầm mê trong thế giới của chính mình, coi như kể chuyện xưa mà êm tai nói tới: “Buổi tối hôm đó cũng rất nóng, khi đó mới vừa cùng ngươi phân giường ngủ, ta căn bản ngủ không an ổn... Thế nhưng chẳng biết lúc nào ta đã ngủ mất... Rồi ta mộng thấy...”

Phong tận lực duy trì lãnh tĩnh mà hỏi thăm: “Nga... Vậy sao? Mộng thấy gì...”

“Ta mộng thấy ngươi...” Thần sắc của Thần lúc này, tựa hồ như giấc mộng đó thực sảng khoái, “Ta mộng thấy cùng ngươi thành phu thê chân chính...”

“Đó là... chuyện không có khả năng...” Phong phản bác.

Thần trào phúng cười cười, “Đúng vậy, đó là không có khả năng... Ta cũng không muốn mộng lại thế đâu!”

“Cảm giác rất buồn nôn, phải không!” Phong tự giễu, “Rõ ràng mang khuôn mặt tương đồng, thế nhưng lại làm chuyện chu công chi lễ (chuyện ….abc xyz a~)... Ngươi tỉnh lại sẽ không ói ra chứ?”

“Không có! Rất đẹp!” Thần nằm ở trên đùi Phong, ôm lấy thắt lưng Phong, “Lúc đó Phong rất đẹp, vô luận là rêи ɾỉ hay khóc lóc, đều là phi thường hoàn mỹ! Thế nhưng thật hư ảo... Ta ôm lấy Phong, nhưng Phong dường như người cũng như tên, cuối cùng lại vô thanh vô tức biến mất khỏi l*иg ngực ta... Kết quả là xong cái mộng kia, Phong thực sự đi... Ném ta lại một mình...”

“...”

“Phong không nên đi... Ta cái gì cũng đáp ứng ngươi, nên đừng để ta một mình...” Không hề nói mớ, Thần vươn tay ôm chặt lấy vòng eo Phong nhẹ giọng khẩn cầu nói, “Ngươi không muốn làm ba ba bọn họ thương tâm, ta có thể không thú ngươi; ngươi muốn hạnh phúc, ta có thể để cho ngươi cùng ái nhân cùng một chỗ; ngươi muốn ta hạnh phúc, ta có thể thú Phượng Nhi về... Thế nhưng xin ngươi đừng không nên tái ly khai ta... Ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi mà thôi...”

Phong yên lặng ôm chặt Thần, “Ta sẽ không bỏ đi...”

Bọn họ kỳ thực đều là như nhau...

Sau khi Thần bị sốt cao dằn vặt liền lặng yên đi vào giấc ngủ, mà Phong trải qua một buổi trưa cũng mệt mỏi cực kỳ. Lúc này đã vào cuối xuân, nhiệt độ lúc hoàng hôn cũng không quá thấp. Phong sau khi đốt lên một chút lửa, liền để ý đến chính mình một chút: Áo ngoài bị xé rách, áo trong cũng bị mồ hôi làm cho ẩm ướt. Hắn là một ngươi thích sạch sẽ, cả người đầy mồ hôi làm hắn không được tự nhiên, xác nhận Thần đã đi vào giấc ngủ, Phong rón ra rón rén đặt Thần nằm thẳng trên cỏ, rồi thoát xuống y phục trên người, bước vào hồ nước tẩy trừ...

Bên tai rì rào tiếng nước nhẹ nhàng, tiếng nước tiến vào giấc mộng, Thần tại trong mộng thấy được những ngày Phong dạo chơi trước đây. Tiểu oa nhi tên Phong rất thích biển, mỗi lần đi đến nơi nào có biển, liền lập tức cởi giày, dùng chân trần đạp mạnh lên những đợt sóng làm nước bắn tung tóe vào người y... Y khi ấy ra sức ngăn trở bọt nước, trong miệng mắng to “Không nên như vậy, bằng không sẽ không để ý đến ngươi nữa...”. Những lời này rất có hiệu nghiệm, Phong nghe xong, sẽ lập tức đi vào khuôn khổ, sau đó còn dùng thanh âm thực ngọt mà nói “Xin lỗi”!

“Xin lỗi”? Trong lúc ngủ mơ Thần khẽ nhíu mày, sau đó cảnh liền chuyển, lại nhớ tới cảnh trong mộng khó có thể quên kia! Phong nằm ở dưới thân chính mình, gương mặt ửng đỏ, cánh tay che khuất con mắt, thân thể theo sự ra vào của Thần mà lắc lư lay động... Nhìn không thấy đôi mắt, nhưng hắn tựa hồ như đang rơi lệ, cắn chặt môi dưới mà không ngừng phát sinh thanh âm thật êm tai: “Ân... A... Thần... Xin lỗi...”

Vì sao muốn nói “Xin lỗi”? Ngươi bắt buộc phải ly khai ta sao? Đừng, Phong... Trở về a... Không nên vứt bỏ ta a... Thần bất an mà thở gấp, khua khua cánh tay tìm kiếm Phong! Thế nhưng không có tìm được... Chỉ có bãi cỏ băng lãnh bên dưới... Trở về a!!!! Ngươi là của ta a!!! Ôm lấy niềm tin mãnh liệt này, Thần đột ngột mở mắt...

Phong đang đứng ở giữa hồ nước, ánh trăng chiếu tới những giọt nước trong suốt trên da thịt trắng nõn cùng mái tóc đen như mực ấy, làm nổi lên một chút ngân quang phảng phất trên mặt nước, thực tinh khôi, thực tuyệt mĩ... Hắn đang ở trong nước, nương theo hình ảnh phản chiếu mà sửa sang lại mái tóc, không có phát giác Thần đã tỉnh lại, và đang bắt đầu tiến về phía mình...

“Phong...” Thần đứng ở phía sau, dùng thanh âm tràn ngập du͙© vọиɠ mà kêu.

Phong nghe thấy, liền hoảng sợ, cuống quít xoay người, “Thần? Ngươi sao tỉnh rồi?” Mặc kệ chính mình đang lõa thể, Phong vươn tay sờ sờ trán y, “Còn không có hạ sốt... Cứ như vậy xuống nước, tình hình càng tệ đó!”

Nghe không rõ Phong đang thì thầm cái gì, Thần chỉ thấy được thân thể thực mê người đang bày ra trước mắt, chỉ cảm thấy hạ phúc căng thẳng, tay không thể khống chế mà tự động vươn tới...

“Thần?” Cảm giác được động tác kỳ quái của y, Phong cũng bắt đầu cảm thấy không đúng, lần thứ hai đối mặt với ánh nhìn của Thần. Sâu trong ánh mắt ấy giờ phút này, không có lý trí, không có do dự, không có cấm kỵ, chỉ có một tầng du͙© vọиɠ bức người!”Ngươi... Ô!”

Không hề cho Phong thời gian để suy nghĩ, Thần chặn lấy cái miệng của hắn, “Phong là của ta... Phong là của ta... Chỉ là của ta!!! Ta sẽ không cho bất luận kẻ nào!!”
« Chương TrướcChương Tiếp »