Chương 15

Tui bị ám ảnh bởi công việc mà bỏ qua các tin nhắn trên điện thoại di động của mình trong một thời gian, anh Tần đã gửi cho tôi hơn mười tin nhắn WeChat, nhưng tôi không để ý cho đến khi anh ấy cuối cùng không thể không gọi cho tii.

Giọng anh nghe có chút bực bội.

Anh Tần: "Sao em không trả lời tin nhắn của anh!"

Tui giải thích với anh ấy rằng đó tui đang làm việc ngoài giờ và có lẽ sẽ phải làm việc đến nửa đêm.

Anh Tần dường như đang suy nghĩ điều gì: "Muộn như vậy rồi? Có thể bắt chuyến xe buýt cuối cùng không?"

Tui nghĩ bụng: "Chắc là đuổi kịp thôi. Nếu không đuổi kịp thì em vẫn có thể đi taxi. Tổ trưởng hứa sẽ hoàn lại tiền cước cho em rồi."

“Thật không an toàn.” anh ấy nói, “Anh đến đón em.”

Tui vội vàng từ chối: “Phiền lắm, để em gọi taxi đi anh, có gì nguy hiểm đâu?”

Ngay cả khi tui gặp nguy hiểm, tui vẫn biết một số phương pháp tự vệ, và việc đối phó với một số côn đồ địa phương hay gì đó cũng không thành vấn đề.

Anh Tần không nhắc lại vấn đề này nữa, anh ấy chỉ nói để tui làm việc chăm chỉ và đừng làm phiền tui nữa.

Tui cúp điện thoại và thấy đồng nghiệp nam có cái miệng xấu đang nhìn tui chằm chằm một cách lo lắng.

Tui nghĩ anh ấy đang cố moi móc chuyện tầm phào của tui, dù sao lần trước anh ấy cũng là người tung tin đồn nuôi dưỡng, không ngờ lại thành lời tiên tri, tui thực sự đã yêu một người đàn ông trung niên rất giàu có .

Chỉ là nam nhân trung niên này thoạt nhìn trẻ hơn một chút, tuấn tú một chút, không hói đầu, nhìn cũng không giống lão nhân một chút nào.

Tui vùi đầu vào công việc, thu dọn đồ đạc đến hết giờ tan sở rồi tính toán thời gian, chắc còn kịp chuyến xe cuối cùng.

Người đồng nghiệp nam đó cùng tui rời công ty, anh ta không ngừng tán gẫu về cái gọi là truyện ma đô thị trong thang máy, sau khi ra khỏi thang máy, anh ta lại kể về vụ án mạng xảy ra ở thành phố bên cạnh.

"Máu chảy như sông." Anh ta lải nhải, "Bọn họ đều là những cô gái trẻ tuổi đôi mươi, vừa mới biến mất, thật đáng sợ. Buổi tối tôi không dám ra ngoài một mình, nhưng lãnh đạo nhất quyết bắt tôi làm thêm giờ."

Tui hỏi anh ấy, "Có phải là một cô gái trẻ ở độ tuổi đôi mươi không?"

Anh im đi.

Một lúc sau, anh ta lại nói: “Tôi nghe nói có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi cũng bị tai nạn”.

Tui vô thức buột miệng nói: “Anh là thanh niên hai mươi tuổi sao…”

Đồng nghiệp nam: "..."

TUI "……"

Vụng về.

Tại sao tui không thể kiểm soát cái miệng của mình, huh!

Bước ra khỏi cổng công ty, tui đang định vẫy tay chào tạm biệt đồng nghiệp nam thì quay lại, thấy bên ngoài công ty có một chiếc ô tô đậu sẵn, có người đang tựa vào xe, lặng lẽ nhìn tui.

Đó là anh Tần.

Anh vẫy tay về phía này, với một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt.

Trái tim tui đập nhanh.

Anh đã nói rõ ràng không cần đón em rồi mà còn phải chạy tới, anh đến thì quên đi, cũng không biết ở bên ngoài bao lâu, gọi điện thoại cho anh cũng không được. và đi vào và ngồi xuống? Ngoài trời lạnh quá.

Anh thật nhàn rỗi.

Đồng nghiệp nam hỏi: "Em có biết người đó không?"

Tui gật đầu: "Ờ...em biết."

Ánh mắt của đồng nghiệp nam đã thay đổi.

Tui hơi lo lắng một chút.

Xét về sức mạnh trí tuệ của đồng nghiệp nam của tui, tui sợ rằng anh ấy sẽ tự bịa ra câu chuyện như thế này: Trong khi tui được một người đàn ông trung niên giàu có chăm sóc, tui cũng đã đón một cậu bé đẹp trai, cậu bé đi đồ hiệu nổi tiếng, xe cậu ta sở hữu cũng không tệ, từ đó ôm cậu ta đi khắp nơi, tiêu tiền của ông già, hưởng thụ sự phục vụ đặc biệt của cậu bé, hưởng phúc của mọi người.

Từ quan điểm này, tui cũng sẽ bị thuyết phục bởi bản thân mình là người có thể tán tỉnh.

May mắn thay, anh ấy dường như vẫn chưa nghĩ theo hướng này.

Anh Tần đứng bên xe ra hiệu cho tui đi qua.

Một đồng nghiệp nam hỏi tui: "Anh ấy là ai?"

Thật ra tui không muốn nói, nếu tui nói ra, anh ấy nhất định phải sắp xếp tôi vào công ty, nhưng tui không nói thì anh ấy cũng sẽ đồn thổi xung quanh, nói thẳng ra thì không bằng. , và anh ấy sẽ tự tin hơn khi bác bỏ.

“Đó là chồng em” tui nói.

Đồng nghiệp nam ngẩn người: "Cái gì?"

TUI:"……"

Tui vội giải thích: "Trượt lưỡi! Ý em là anh Tần, anh ấy họ Tần, anh Tần!"

Đồng nghiệp nam nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp.

“Những người trẻ tuổi sôi nổi là điều tốt.” Anh ấy nói, “Nhưng chúng ta phải chú ý nhiều hơn đến an toàn và đề phòng.”

Tui: “Anh hiểu lầm rồi…”

Anh cười toe toét quay đầu rời đi, vui vẻ lấy điện thoại di động ra, tui nhìn qua lưng và vai anh, thấy rõ anh mở nhóm đồng nghiệp WeChat.

Công ty này không thể ở lại.

Tui muốn từ chức.