Cô vừa đến công ty được một lát thì Đỗ Tư Kì đến thăm, anh ấy đã qua đây được mấy ngày rồi, hôm qua nghe Tiểu Hoa nói cô qua đây liền chạy đến tìm cô.
“Ting” cô đang nói chuyện cùng Tử Kì thì nhận được tin nhắn.
Mở ra xem, trong màn hình điện thoại là hình ảnh anh và một người con gái đang ôm ấp thắm thiết trước cửa phòng khách sạn.
Cô rất tin tưởng anh, rất tin vào tình yêu của họ, nhưng nhìn thấy hình ảnh như vậy có người con gái nào không lo lắng cơ chứ.
Cô đang định gọi cho anh thì anh gọi tới, cô vui vẻ nghe máy, chờ đợi cô không phải giọng nói yêu thương chiều chuộng mà là giọng nói lạnh băng cùng những lời nói làm tim cô chảy máu. Chưa đợi cô phản ứng anh đã cúp máy, cô vội vàng gọi lại cho anh thì chỉ nhận được những tiếng “Tút tút” máy móc.
Hai hàng nước mắt nóng hổi rơi xuống gò má trắng mịn, con người mạnh mẽ lại một lần nữa trở nên yếu đuối.
Chỉ còn vài ngày nữa là ngày họ nắm tay nhau cùng vào lễ đường rồi, sao mọi chuyện lại thành như vây.
Tư Kì thấy cô khóc không biết làm sao đành ôm lấy cô vỗ về.
“Tiểu Anh, nếu buồn thì em hay khóc thật lớn, khóc xong mọi thưa sẽ ổn thôi.”
Cô được dỗ dành liền vùi đầu vào vòng tay của Tư Kì khóc lớn.
Thời gian hạnh phúc bên cạnh anh giống như một thước phim quay chậm chạy trong đầu cô rồi vỡ tan với những câu nói cay nghiệt lúc nãy của anh.
Cô khóc rất lâu, cộng thêm mấy ngày nay làm việc quá sức nên cô nhanh chóng thϊếp đi.
Lúc cô tỉnh lại đã là chiều tối, Tư Kì từ lúc cô thϊếp đi đến giờ vẫn ngồi bên cạnh trông chừng cô.
“Tỉnh rồi sao, ngồi dậy ăn ít cháo đi em.” Tư Kì ân cần đỡ cô dậy rồi cầm lấy hộp cháo trên bàn lên mở ra, hộp cháo vẫn còn bốc hơi nghi ngút.
" Để em tự ăn được rồi." Tư Kì cầm muỗng định đút cháo cho cô liền bị cô ngượng ngùng dành lấy.
Cô ăn hết hộp cháo liền quay lại vùi đầu vào đống công việc gian dở, dù cho Tư Kì có khuyên thế nào cô cũng chẳng chịu nghe, anh ấy đành bất lực ở bên cạnh hỗ trợ cô.
Cô đã quyết định sẽ ở lại Paris một thời gian, dùng công việc chồng chất để quên đi tổn thương mà anh mang lại.
Anh bên này cũng chẳng vui vẻ gì, cả ngày cứ bị Vũ Hạ Linh bám lấy không buông, trong lòng nhớ cô da diết nhưng chẳng làm được gì. Đám thuộc hạ thì vẫn chưa tìm được tung tích của mẹ anh, ngày cưới gần kề, tính tình của anh cũng càng trở nên nóng nãy.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, hôm nay là ngày anh và cô ta kết hôn. Hôn lễ linh đình, cô dâu đáng lẽ phải là cô.
Anh đứng trong lễ đường, khuôn mặt lạnh tanh không có chút vui vẻ nào khi được làm chú rể.
Cô ta cười tít mắt đang được ba mình dắt vào trong lễ đường.
" Tiểu Quân, ba giao con gái ba cho con." Vũ Bằng nhìn anh với ánh mắt đầy gian sảo, ông ta đưa tay Vũ Hạ Linh cho anh, một cái liếc mắt anh cũng không thèm nhìn, tay hai cha con họ cứ lơ lững giữa không trung.
“Đến giờ làm lễ rồi.” thấy không khí có phần khó xử nên Cha xứ đành lên tiếng hoà giải.
Cô ta bực mình, hậm hực tự đi đến đứng bên cạnh anh.
Cha xứ bắt đầu bài diễn thuyết của mình, anh vẫn lạnh nhạt đứng đó.
“Có ai phản đối cuộc hôn nhân này diễn ra hay không?” Cha xứ hướng xuống khán đài khỏi.
Không gian xung quanh im lặng không một tiếng động.
“Kétttt.” ông cuối xuống, đang định đọc phần tiếp theo thì cánh cửa lễ đường mở ra.
“Tôi phản đối.”
“Mẹ.” anh nhìn thấy người vừa bước vào liền nhanh chóng đi đến cạnh ôm chầm lấy bà, sau lưng bà là cả một đoàn vệ sĩ hộ tống.
“Mẹ không sao chứ?” anh buông mẹ mình ra, đôi tay giữ chặt vai.
“Mẹ rất khoẻ.”
Ba anh cũng nhanh chóng đi đến ôm vợ vào lòng.
Mẹ anh buông ba anh ra, từng bước đi về phía Vũ Hạ Linh, anh cũng đi theo phía sau.
“Không, làm sao anh có thể tìm được bà ta chứ?” cô ta nhìn thấy bà thì cực kì ngạc nhiên cùng sợ hãi.
“Chát.” bà tặng cho cô ta một cái tát vang dội làm cô ta té xuống sàn.
“Tôi hết lòng tin tưởng cô, coi cô như con gái mà đối đãi, vậy mà cô nỡ đối xử với tôi như vậy sao?” bà tức giận chỉ tay vào mặt cô ta.
“Bác gái, bác tha cho cháu đi, chỉ là cháu quá yêu anh Quân nên mới làm vậy thôi.” cô ta bò lại ôm lấy chân bà liền bị bà đạp ra.
“Trò chơi kết thúc được rồi chứ?” anh khinh bỉ nhìn cô ta.
“Bắt cô ta lại.”
“Đoàng.” anh vừa cất lời thì tiếng súng từ đâu nổ ra, mọi người bắt đầu hoảng loạn chạy trốn.
Cuộc ẩu đả diễn ra hơn 15’, khi mọi thứ im ắng xuống thì làm gì còn bóng dáng Vũ Hạ Linh nữa chứ.
“Khốn kiếp, vậy mà có người dám cứu cô ta .” anh nắm chặt tay tức giận.
Vũ Hạ Linh cô ta là một quả bom nổ chậm, không sớm triệt tiêu thì không biết cô ta còn làm hại ai bên cạnh anh nữa.