Chương 22

Tuy nhiên không sao cả, vẫn còn rất nhiều phụ nữ để hắn có thể chơi. Làm người thì phải nghĩ thoáng chút chứ. Lộ Nhân gửi tin nhắn cho một người anh em của mình, bảo hắn ta tìm cho mình một trinh nữ mười bảy mười tám tuổi, chỉ cần trong sáng xinh đẹp tươi ngon và đủ khít, giá cả không thành vấn đề. Trải qua chuyện của Lâm Thiên Hoan, hắn cũng không muốn chơi trò tình cảm nữa. Phụ nữ mà, có thể nện là tốt nhất.

Dươиɠ ѵậŧ hắn rảnh rỗi đã lâu, tới thời điểm nên tìm một huyệt non để giày vò rồi. Bị chèn ép ở chỗ Úc Hàn lâu vậy, tối nay hắn sẽ hoàn toàn phát tiết ra ngoài hết. Lộ Nhân đã quen bắt nạt kẻ yếu. Biết Úc Hàn không thể trêu vào, hắn cũng không muốn trả thù nữa, nhưng Úc Hàn đâu buông tha cho hắn.

Trong thời gian ba tháng, Lâm Thiên Hoan nhận được sự điều trị tốt nhất trong bệnh viện đồng thời Lộ Nhân cũng từng bước rơi vào bẫy rập mà Úc Hàn đã thiết kế. Lâm Thiên Hoan hoàn toàn chẳng biết gì cả.

Không bao lâu sau ca phẫu thuật cuối cùng cũng đến, nếu nó thành công, cô sẽ có thể nhìn thấy thế giới này một lần nữa “A Hàn”

Trước khi bước vào phẫu thuật, Lâm Thiên Hoan kéo tay Úc Hàn, nói với anh “ Em hơi sợ"

“ Đừng sợ, sẽ thành công mà” Úc Hàn cúi đầu hôn cô, cho cô sự an tâm.

Lúc này Lâm Thiên Hoan lấy lại dũng khí, thở phào nhẹ nhõm nói “ Đúng, ông xã nói sẽ thành công thì chắc chắn sẽ thành công, em không thể sợ”

Úc Hàn thấy cô đáng yêu đến dường này, nhịn không được lại hôn thêm một cái.

“ Vậy em vào nhé "

“ Ừm” Úc Hàn ở lại bên ngoài nói “ Anh ở chỗ này chờ em, em ra ngoài là có thể nhìn thấy anh ngày lập tức. "

Phẫu thuật rất thành công nhưng Lâm Thiên Hoan vẫn không thể nhìn thấy Úc Hàn ngay lập tức, trên mắt cô phủ một lớp băng gạc, phải ngày hôm sau mới mở ra được.

Lúc ra ngoài Lâm Thiên Hoan còn không thể tin nổi, lầm bầm hồi lâu “ Vậy là kết thúc rồi sao? Đợi gỡ bỏ băng gạc thì em có thể nhìn thấy à? Không lừa gạt em chứ ... "

Ngay cả bộ dạng lải nhải của cô cũng cực kỳ hấp dẫn thú vị, Úc Hàn buồn cười ôm cô vào lòng, đáp “ Em yên tâm, bác sĩ nói rồi, ca phẫu thuật rất thành công. Thiên Thiên, chờ đến ngày mai là em có thể nhìn anh rồi. "

Bác sĩ cũng giải thích lần nữa, lúc này Lâm Thiên Hoan mới yên lòng. Ngay khi dây thần kinh căng thẳng được thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng ập đến, Lâm Thiên Hoan kéo tay Úc Hàn lại cọ cọ lên sườn mặt, không bao lâu thì cô ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau nhanh chóng đã đến, nhưng bệnh viện lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến. Đó chính là Lộ Nhân.

Lúc này, Lâm Thiên Hoan còn ngủ say, Úc Hàn thoáng suy tư, sau khi vuốt ve mặt cô, bèn đứng dậy nói với Lâm Cáp “ Coi chừng cô ấy giúp tôi. "

Còn anh thì đi gặp Lộ Nhân. Và không lâu sau đó, Lâm Thiên Hoan cũng tỉnh dậy, còn vội vã kêu bác sĩ gỡ băng gạc cho cô. Sau khi gỡ băng, trước mắt cô xuất hiện ánh sáng chói lóa đã mất từ lâu. Mặt trời, màu sắc và những hạt bụi nhỏ bay lơ lửng trong không khí đều hiện rõ trong tầm mắt.

Cuối cùng cô cũng có thể nhìn thấy thế giới này. Chỉ đáng tiếc rằng người bên cạnh cô hiện giờ là anh trai cô không phải người chồng cô trông mong.

“Chồng em đâu? ” Lâm Thiên Hoan hỏi Lâm Cáp.