Chương 4: Ôm căn bản không giảm bớt được du͙© vọиɠ

Sau khi Phó Hi đến bên mép giường, hai tay Bạch Hiểu Hiểu khẩn trương xấu hổ xoắn chặt góc áo, mới có đủ dũng khí, đỏ mặt nói: “Theo như lời mẹ em... Nói hai chúng ta lâu như vậy không có con, là do anh lực bất tòng tâm, sau đó... Đêm nay cho anh uống canh tráng dương, bắt chúng ta làm cái kia... Mẹ phải nghe được động tĩnh mới bỏ qua...”

Phó Hi nghe được câu lực bất tòng tâm, sắc mặt liền hơi có chút kỳ quái, bất quá tính tình anh từ trước đến nay luôn rất tốt, hầu kết lăn lộn vài cái, cuối cùng vẫn ôn hoà hỏi: “Cần anh phối hợp với em như thế nào?”

“Chỉ cần tạo ra âm thanh là được, hai ta phối hợp với nhau, em kêu xong lại đến anh kêu, tốt nhất giường còn có thể đong đưa ra tiếng.”

Phó Hi thấy Bạch Hiểu Hiểu quơ chân múa tay, khoé môi khẽ cười nói: “Anh chưa thử qua, không biết nên phát ra thanh âm thế nào.”

“Vậy anh từng xem phim AV chưa, chính là tiếng gầm nhẹ đó, giống như nga ~ ân ~” Bạch Hiểu Hiểu vội đè nặng tiếng nói diễn tả cho anh.

Lần này Phó Hi thật sự không nhịn được, cười ra tiếng, thấy sắc mặt Bạch Hiểu Hiểu càng thêm xấu hổ, vội ngừng ý cười, đi đến đuôi giường nói: “Anh đẩy giường, hẳn là đã có tiếng ván giường đong đưa, em cũng có thể gầm nhẹ ra.”

“Thông minh! Không hổ là người tốt nghiệp từ trường nổi tiếng.” Lúc này Bạch Hiểu Hiểu mới cười tán thưởng nói.

Sau đó hai vợ chồng phối hợp ăn ý, một người đẩy giường, một người khác liền khóc gào lên, lăn lộn nửa giờ mới dừng lại.

Vài phút sau khi mẹ Bạch nghe thấy động tĩnh trong phòng ngủ ngừng lại, vội chạy tới gõ cửa, Bạch Hiểu Hiểu sợ tới mức lập tức đá Phó Hi đang ở dưới giường mấy cái, đem anh kéo lên giường nằm, sau đó xoa lung tung vài sợi tóc, lúc này mới chạy đến mở cửa.

“Đứng chổng ngược, đứng chổng ngược, nghe thấy không, như vậy mới có thể chảy vào trong, càng dễ mang thai!” Mẹ Bạch xuyên qua khe cửa, thấp giọng dặn dò.

“Đảo cái gì a, đều chảy ra rồi!” Bạch Hiểu Hiểu thật sự tức giận.

Mẹ Bạch vội gật đầu nói: “Đúng đúng đúng! Con mau trở về đứng chổng ngược!” Trước khi đi mẹ Bạch còn không quên cười nhẹ nói: “Không nghĩ tới con rể còn rất lợi hại, còn có thể lăn lộn lâu như vậy.”

Bạch Hiểu Hiểu đóng cửa lại, quay đầu nhìn thấy Phó Hi liền cảm thấy xấu hổ không thôi, trở lại trên giường cười nói: “Anh đừng để ý, mẹ em cứ lo chuyện bao đồng như vậy.”

Phó Hi cười cười: “Không sao, khá tốt.”

Đang chuẩn bị nằm xuống, Bạch Hiểu Hiểu mới ý thức được hiện tại Phó Hi đang cùng cô sóng vai dựa vào đầu giường, hai người còn đắp cùng một cái chăn, thân thể dựa gần, cô thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể nóng rực của Phó Hi.

Nhưng Phó Hi mới vừa giúp cô như vậy, cô cũng không thể đuổi anh xuống ngủ dưới đất a.

“Kia... Em ngủ trước đây, ngày mai anh còn phải đi làm, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Bạch Hiểu Hiểu chỉ đành nhắc nhở Phó Hi.

Ai ngờ, Phó Hi bình thường luôn rất tự giác, thế nhưng gật gật đầu nói: “Được, ngủ ngon.” Liền trực tiếp nằm xuống.

Bạch Hiểu Hiểu không biết làm thế nào, chỉ có thể nằm xuống theo, cũng may Phó Hi đưa lưng về phía cô, hai người tuy đắp cùng một cái chăn, ở giữa vẫn còn một đoạn, Phó Hi luôn rất chính nhân quân tử, lẽ ra hai người kết hôn lâu như vậy, anh làm gì đó cũng là lẽ thường, nhưng anh chưa từng đưa ra yêu cầu quá đáng, hoặc là hành động gì, Bạch Hiểu Hiểu đối với anh cũng vô cùng yên tâm, không bao lâu liền bình yên đi vào giấc ngủ.

Đợi lúc Bạch Hiểu Hiểu truyền đến đều đều tiếng hít thở, Phó Hi vẫn luôn không thể đi vào giấc ngủ mới xoay người lại, từ sau lưng gắt gao đem Bạch Hiểu Hiểu ôm vào trong ngực.

Anh kiềm chế bản thân thật sự quá lâu rồi, hôm nay bắt gặp cô tự an ủi, thấy nơi riêng tư phấn nộn mê người của cô, buổi tối lại uống thêm canh tráng dương làm cả người xao động, hiện tại lại cùng cô ngủ trên một chiếc giường, anh thật sự kiềm chế không được đáy lòng đầy du͙© vọиɠ.

Nhưng lại sợ dọa đến cô, chỉ có thể chờ cô ngủ mới dám làm ra hành động thân mật như vậy, nhưng ôm sát cơ thể mềm mại yêu kiều mang theo mùi thơm nhàn nhạt của cô, Phó Hi lại cảm thấy chỉ ôm, căn bản không giảm bớt được du͙© vọиɠ.